Trĩ CMNRKLQ nhưng mình ngồi nhiều bị đau dái vl, có ai bị giống mình k (
Bị Bệnh Thấy Chữ Buồn Ngủ , Mà Sư Phụ Viết Cái Tip dài ơi là dài, chắc ngủ hết mấy ngàn lần , mới dc cái tip hả Sư PhụSáng nay mệt chả muốn làm việc nên vào box chat viết đôi dòng tâm sự của 1 thời trẻ trâu, biết đâu trong này lại gặp đc người đồng cảnh ngộ . mình năm nay 30 tuổi cái tuổi mà trẻ thì cũng không còn là trẻ mà già cũng chưa được gọi là già. mình xin kể mấy dòng về thời trẻ trâu của mình, hồi nhọ thì nghịch phá, trưa nào cũng không chịu ngủ yên mà cứ chờ mẹ ngủ lại rủ nhau đi đá bóng dù trời nắng như thiêu như đốt. Nhà ai có cây gì quả gì chủ nhà thì chưa biết nhưng mấy đứa choai choai tụi mình đã biết. Ở gần nhà mình có ông hàng xóm khá khó tính nhưng lại có 1 vườn táo ngọt ăn rất ngon, haiz nhưng rất tiếc táo chỉ để bán chứ không cho. Hồi xưa thì làm éo gì có tiền mà mua, thế là mấy thằng rủ nhau đi ăn trộm táo. Ăn trộm táo xong chán chê lại chuyển qua đi ăn trộm vải. Nghĩ lại cũng thấy tội bà chủ nhà có cây vải hễ bà cứ đuổi theo thằng này thằng kia lại leo lên hái. Còn ngày tết không có gì nghịch bằng việc bỏ mấy quả pháo vào bãi phân trâu rồi cho nổ bắn tung tóe . Còn về việc học hành thời cấp 2 em lại rất tệ các bác ạ. Em có cái bệnh là cứ nhìn thấy chữ là em buồn ngủ nên bố mẹ em nói đó là chứng bệnh nan y khó chữa. Thế mà đùng 1 cái C3 thay đổi hẳn... học hành chăm chỉ rồi cũng được chọn vào đội đi thi học sinh giỏi tỉnh cũng được giải như ai cũng oai như cóc . Thi ĐH thì cũng đc 28đ như ai, thế mà bây giờ vào ĐH 15 16 điểm đã đỗ nên làm cho tấm bằng ĐH hay CĐ không còn giá trị nữa. Ra trường cũng như bao đứa trẻ trâu khác cũng có tham vọng rất lớn. Mình ra trường là năm 2007 vào Biên Hòa lập nghiệp, lần đầu đi PV làm việc cho cty Bitis Đồng Nai (chỗ ngã 3 Tam Hiệp đi vào) trước đây có cửa hàng có trụ sở sau của hàng bên cạnh cty là TTTM Bitis Đồng Nai.Phỏng vấn thì đậu mà người ta lại ko gọi đi làm thế mới cay, mình gọi điện cho ngta thì ngta bảo là a thấy em đi PV bằng xe đạp mà em lại xin làm NVKD thì sao làm đc . Thôi hôm sau viết tiếp . Ai rảnh cứ vào gạch đá chém gió cho vui ngồi lắm đít chai ra mệt lắm
đúng rồi bạn nói rất hay!hình như 30 tuổi con người ta ko còn nghĩ những cái xa xôi,hoài bão xa xa...mà nghĩ đến nhưng mục tiêu gần,thiết thực như người thân,bạn bè,vợ con...
Kiếm món nào bền vững hơn ấy bác , học làm web xem sao , thật sự cái MMO này còn khó hơn thi đh nhiều vì đã khó lại còn không có thầy30 hơn mình 5 tuổi mà suy nghĩ cũng giống nhau. nhưng mà cái sự nghiệp youtube của mình chưa ổn định chán quá. cũng muốn kiếm it tiền mở của hàng tạp hóa bán cho vui 29 tuôi cưới vợ mà xem râ còn xa xôi quá. up video mà không có đứa nào xem
mình tham gia cái mmo này từ năm 2013 cũng giống bác có nick 2013 mà quên mất mật khảu rồi không đang nhập dc. cũng làm seo cũng dc 1pro chỉ cho làm off trình độ yếu kém không theo dc. bỏ ra đi làm 1 thời gian. lương thấp bon chen. hôm ngồi buồn up video lên tự nhiên dc tiền vậy là nghiên cứu, đến nay cũng dc gần 2 tháng mới nghĩ việc ở ngoài tạp trung YTB cũng đang nghiên cưu một cái web nhưng chưa có vốn nên chưa làm đcKiếm món nào bền vững hơn ấy bác , học làm web xem sao , thật sự cái MMO này còn khó hơn thi đh nhiều vì đã khó lại còn không có thầy
''thật sự cái MMO này còn khó hơn thi đh nhiều vì đã khó lại còn không có thầy''Kiếm món nào bền vững hơn ấy bác , học làm web xem sao , thật sự cái MMO này còn khó hơn thi đh nhiều vì đã khó lại còn không có thầy
Thời sinh viên mà còn kiểu giải toán không được thầy bắt đứng góc lớp nhìn bạn giải mới ghê , thầy giám thị đi kiểm tra tác phong, áo bỏ vào quần phía trước chứ phía sau chưa kịp nhét vào ai đã từng, trốn tiết ra mấy thằng ngồi uống cà phê trong khi xa xa là bàn ông thầy cũng đang nhâm nhiThời sinh viên luôn đẹp nhất, những ngày thầy điểm danh xong quay lên bảng viết đc cái tựa đề bài thì mình đã trốn ra cuối lớp xách cặp về. Những ngày hè nắng rực rỡ... Đi thi còn nhầm môn lúc tới phòng thi mới tá hỏa....Tham vọng và 1 thời sôi nổi
Đi làm, mọi thứ sẽ trở nên luôn vội vã, bon chen, mệt mỏi và ồn ào
Hèn chi nhà mình toàn mất vảiSáng nay mệt chả muốn làm việc nên vào box chat viết đôi dòng tâm sự của 1 thời trẻ trâu, biết đâu trong này lại gặp đc người đồng cảnh ngộ . mình năm nay 30 tuổi cái tuổi mà trẻ thì cũng không còn là trẻ mà già cũng chưa được gọi là già. mình xin kể mấy dòng về thời trẻ trâu của mình, hồi nhọ thì nghịch phá, trưa nào cũng không chịu ngủ yên mà cứ chờ mẹ ngủ lại rủ nhau đi đá bóng dù trời nắng như thiêu như đốt. Nhà ai có cây gì quả gì chủ nhà thì chưa biết nhưng mấy đứa choai choai tụi mình đã biết. Ở gần nhà mình có ông hàng xóm khá khó tính nhưng lại có 1 vườn táo ngọt ăn rất ngon, haiz nhưng rất tiếc táo chỉ để bán chứ không cho. Hồi xưa thì làm éo gì có tiền mà mua, thế là mấy thằng rủ nhau đi ăn trộm táo. Ăn trộm táo xong chán chê lại chuyển qua đi ăn trộm vải. Nghĩ lại cũng thấy tội bà chủ nhà có cây vải hễ bà cứ đuổi theo thằng này thằng kia lại leo lên hái. Còn ngày tết không có gì nghịch bằng việc bỏ mấy quả pháo vào bãi phân trâu rồi cho nổ bắn tung tóe . Còn về việc học hành thời cấp 2 em lại rất tệ các bác ạ. Em có cái bệnh là cứ nhìn thấy chữ là em buồn ngủ nên bố mẹ em nói đó là chứng bệnh nan y khó chữa. Thế mà đùng 1 cái C3 thay đổi hẳn... học hành chăm chỉ rồi cũng được chọn vào đội đi thi học sinh giỏi tỉnh cũng được giải như ai cũng oai như cóc . Thi ĐH thì cũng đc 28đ như ai, thế mà bây giờ vào ĐH 15 16 điểm đã đỗ nên làm cho tấm bằng ĐH hay CĐ không còn giá trị nữa. Ra trường cũng như bao đứa trẻ trâu khác cũng có tham vọng rất lớn. Mình ra trường là năm 2007 vào Biên Hòa lập nghiệp, lần đầu đi PV làm việc cho cty Bitis Đồng Nai (chỗ ngã 3 Tam Hiệp đi vào) trước đây có cửa hàng có trụ sở sau của hàng bên cạnh cty là TTTM Bitis Đồng Nai.Phỏng vấn thì đậu mà người ta lại ko gọi đi làm thế mới cay, mình gọi điện cho ngta thì ngta bảo là a thấy em đi PV bằng xe đạp mà em lại xin làm NVKD thì sao làm đc . Thôi hôm sau viết tiếp . Ai rảnh cứ vào gạch đá chém gió cho vui ngồi lắm đít chai ra mệt lắm
khi đối diện với cơm áo gạo tiền những hoài bão nhưng mộng tưởng thòi trẻ trâu sẽ biến mất, những cái dó chỉ có thời ăn cơm bố mẹ thôi, còn thực tế nó phũ hơn nhiềuhình như 30 tuổi con người ta ko còn nghĩ những cái xa xôi,hoài bão xa xa...mà nghĩ đến nhưng mục tiêu gần,thiết thực như người thân,bạn bè,vợ con...