mình hiểu ý của bạn vanjack và đó cũng là lý do tại sao người việt mình ngày càng nhiều người vô cảm với những tệ nạn xã hội và nỗi đau của người khác nhưng mình vẫn tin là tiềm ẩn trong họ vẫn là những người tốt chẳng qua bị thành kiến của xã hội và nhiều thứ khác che mờ nó thôi nhưng khi có cơ hội thì nó sẽ lại trở về với bản chất của nó nhân chi sơ tính bản thiện và đâu đó cũng còn nhiều người tốt ,chứ nếu ai cũng xấu hết thì sẽ ko còn là xã hội mà tốt hết thì cũng ko phải xã hội ,mình post lên câu chuyện của hạt giống tâm hồn liên quan đến vấn đề này
Những con sao biển
Một sớm tinh mơ, khi mặt biển còn mù sương, tôi bắt đầu chạy thể dục với chiếc máy nghe nhạc đeo bên hông. Tôi thấy một cậu bé có vẻ bận rộn ở đằng xa. Cậu chạy lăng xăng, cúi nhặt những vật gì đó rồi quăng chúng xuống biển. Nếu đó là trò chơi thi ném đá thì tôi có thể trổ tài cùng cậu. Ngày nhỏ, tôi cũng thường hay chơi trò này. Nhưng khi nghe thấy tiếng cậu hét:”Về nhà ngay nhé. Bố mẹ mày đang đợi đấy”.
Có thể bạn không tin, như tôi lúc ấy, những viên đá đó thì ra là những con sao biển bị mắc cạn trên bãi. Và vị cứu tinh nhỏ này đang cố gắng đưa chúng trở lại biển, chạy đua với mặt trời mà chỉ vài giờ nữa thôi sẽ trở nên gay gắt.
Nhưng cố gắng của cậu bé rồi sẽ chỉ là công cốc. Làm sao có thể đưa hàng ngàn con sao biển về nhà của chúng? Tôi gọi to: “Này nhóc, làm thế làm gì? Làm sao em cứu được tất cả những con sao biển?”
Cậu bé lại cúi xuống, nhặt một con sao biển và trả lời: “Nhưng em có thể cứu được con này. Nó sẽ được về nhà”. Cậu bé vung tay quăng con vật bé nhỏ xuống biển. Rồi lại cúi xuống nhặt một con khác.
Rõ ràng cậu bé không quan tâm đến việc có vô số những con sao biển trên cát. Cậu chỉ nhìn thấy những sự sống mà cậu đang nắm trong tay. Cái mà cậu bé nhìn thấy, dù chỉ là một con số nhỏ nhoi nhưng lại đầy ý nghĩa. Còn tôi, tôi nhìn thấy một con số khổng lồ và đó là vô vọng.
Thế là tôi cúi xuống nhặt một con sao biển lên và đưa nó về nhà