Hai quả dưa chuột nói chuyện với nhau.
- Số tao quá khổ mày ạ. Cứ khi nào tao đủ lớn, đủ dài thì họ lại xắt nhỏ tao ra để làm dưa góp.
- Tao còn khổ hơn. Nếu tao mà đủ lớn đủ dài thì họ nhét tao vào lọ, rồi cho ớt cho tỏi vào ngâm cho tao mềm oặt ra làm dưa muối.
Một tiếng nói xen ngang.
- Thế đã là cái đinh gì?! Tao mới khổ nè. Cứ khi nào tao đủ lớn đủ dài thì người ta lấy 1 cái bao ny-lon chụp lên đầu tao rồi bắt tao tập chui đường hầm đến khi "ộc" hết cả ra mới thôi.
---------- Post added at 04:00 PM ---------- Previous post was at 03:57 PM ----------
Một cha xứ bị lạc mất một con chim quý, ông rất buồn, đi tìm khắp nơi mà không thấy. Ông nghĩ chắc nó bị lạc vào nhà ai đó, vì thế hôm sau trước lúc giảng đạo ông hỏi các con chiên:
- Ai trong số các con có một con chim ?
Tất cả đàn ông trong phòng đứng dậy Cha sứ biết mình bị hiểu lầm, ông chữa lại :
- Ý ta là ai trong các con đã nhìn thấy một con chim ...
Tất cả phụ nữ trong phòng đứng dậy
- Oh không, ai trong số các con đã nhìn thấy một con chim, không phải của mình ... eh... mà là của hàng xóm
Một nửa số phụ nữ trong phòng đứng dậy. Vẫn sai , ông bèn sửa lại :
- Oh không, thế ai trong số các con đã nhìn thấy con chim của ta
Thật bất ngờ. Chỉ có... bà soeur đứng dậy.
---------- Post added at 04:01 PM ---------- Previous post was at 04:00 PM ----------
Cô giáo bảo học trò:
- Các em chú ý, hãy nhìn cô và nói xem thích cái gì trên người cô thì cô sẽ cho biết, lớn lên các em sẽ làm gì ?
Cô bé Sún nói:
- Thưa cô, em thích mái tóc của cô.
- Ôi, Sún yêu quí, lớn lên em sẽ trở thành thợ làm đầu nổi tiếng.
Cậu bé Đen: - Thưa cô, đôi mắt của cô rất đẹp.
- Cám ơn Đen, lớn lên em sẽ trở thành bác sỹ nhãn khoa.
- Thế còn bé Ròm, nói gì đi chứ, đừng xịu mặt như vậy.
- Thưa cô, em biết nói gì bây giờ ? Em đã hiểu, kiểu gì em cũng sẽ chỉ là công nhân vắt sữa bò ở nông trang thôi
---------- Post added at 04:02 PM ---------- Previous post was at 04:01 PM ----------
Trẫm khát
Một buổi sáng, vị tiểu vương Ả rập thức giấc và cảm thấy bải hoải. Ngài nhận ra rằng sức lực của mình không còn cường tráng như xưa và bỗng thấy chán ngán hậu cung đầy cung tần mỹ nữ của mình. Nhìn anh hầu trẻ, tiểu vương nảy ra sáng kiến:
- Abdul, từ nay ta ban cho ngươi một ân huệ. Đó là, đêm nào ngươi cũng phải đứng trực bên ngoài phòng ngủ của ta. Khi nào ta kêu lên: Trẫm khát! và đi ra ngoài giả bộ tìm nước uống thì ngươi phải lẻn vào chiều chuộng cung phi trong bóng tối, để nàng tưởng ngươi là ta.
Một thời gian dài sau đó, mọi chuyện diễn ra như mong muốn của tiểu vương. Đêm nào ngài cũng kêu Trẫm khát! rồi lỉnh đi tìm chỗ ngủ, trong khi anh hầu trai tráng thay ngài làm công việc đầy lao lực.
Tới một sáng nọ, tiểu vương truyền gọi Abdul:
- Quân cẩu tặc! Ta sẽ phạt ngươi bằng trượng hình rồi đày ra sa mạc.
- Thưa vương công, con có tội tình gì đâu?
- Đồ ngu, tối qua vương phi ra ngoài tìm nước uống cho ta. Thế mà ngươi không nhận ra, cứ xông bừa vào, lại chẳng cho ta có lấy một cơ hội giải thích
---------- Post added at 04:03 PM ---------- Previous post was at 04:02 PM ----------
Một ông lão đi đến bệnh viện để bác sĩ đo số lượng tinh trùng. Bác sĩ đưa ông một cái chai nhỏ và dặn: “Ông mang chai này về nhà và ngày mai trở lại với mẫu thử tinh dịch”
Ngày hôm sau, ông lão 85 tuổi trở lại với cái chai trống không. Ngạc nhiên, bác sĩ hỏi: “Sau ông không mang mẫu thử đến đây?”
Ông lão trả lời: “Chuyện là như vậy nè bác sĩ. Đầu tiên, tôi thử bằng tay trái của mình, nhưng cũng ko được. Sau đó tôi lại dùng đến tay phải nhưng cũng ko khá hơn. Rồi tôi lại nhờ vợ tôi giúp đỡ. Bà ấy dùng tay phải lẫn tay trái cũng đều ko được gì. Đến nỗi bà ấy phải dùng miệng, nhưng mà ngay khi bà ấy gãy cả răng cũng ko có gì xảy ra. Thậm chí tôi còn nhờ bà hàng xóm kế bên sang giúp đỡ. Bà ấy cũng dùng cả hai tay, rồi đến kẹp giữa hai chân mà kết quả cũng vậy.
Bác sĩ ngạc nhiên: “Ông nhờ cả hàng xóm nữa à?”
“UH, dù cho chúng tôi có cố gắng thế nào, tôi cũng ko mở được cái nút chai”
---------- Post added at 04:05 PM ---------- Previous post was at 04:03 PM ----------
Rửa tội
Có 4 bà xơ cùng bị chết và cùng được lên thiên đường. Chúa Jesus làm lễ rửa tội cho cả 4 bà.
Chúa hỏi bà thứ nhất:
- Đã bao giờ con có hành động gì xấu xa chưa?
- Thưa Đức toàn năng, có một lần trên xe buýt, ngón tay út của con trót chạm vào vật dơ bẩn của đàn ông.
- Không sao, con hãy nhúng ngón tay dơ bẩn vào chậu nước thánh, mọi tội lỗi của con sẽ được rửa sạch.
Bà xơ làm theo lời Chúa và đứng sang một bên.
Đến lượt bà xơ thứ 2, Chúa cũng hỏi như vậy và kết quả là bà phải nhúng cả bàn tay vào chậu nước thánh.
Khi bà xơ thứ 3 vừa định bước lên thì bà thứ 4 từ phía sau chạy lên, gạt bà thứ 3 ra và đứng vào vị trí rửa tội.
- Sao con lại có hành động lỗ mãng như vậy? Chúa hỏi bà thứ 4.
- Xin Chúa hiểu cho con, con làm sao có thể súc miệng được khi mụ ta sẽ nhúng cả mông của mụ vào chậu nước?
---------- Post added at 04:08 PM ---------- Previous post was at 04:05 PM ----------
Có một du khách người Mỹ đến Thái Lan du lịch. trong thời gian ở lại đó anh ta có quan hệ với một cô gái làng chơi.
Thật khốn khổ cho anh chàng, vì anh thấy khó chịu và đau đớn ở bộ phụ tùng của mình. Anh ta nhanh chóng kết thúc kỳ nghỉ và nhanh chóng bay về Mỹ, bởi anh tin rằng chỉ có nền y học hiện đại của Hoa Kỳ mới đủ tin cậy để anh chữa bệnh.
Anh tìm đến một chuyên gia giỏi ở thủ đô, hy vọng chờ đợi câu kết luận của vị chuyên gia tài giỏi và nổi tiếng nọ. Sau một hồi lâu khám xét kỹ càng, vị chuyên gia nọ nói "Chúng tôi sẽ phải phẫu thuật cắt bỏ... và đấy là giải pháp tốt nhất, nhưng cũng tốn khá tiền".
Thật là một cú sock quá sức tưởng tượng, làm sao mà chịu được đây, khi mà chẳng còn gì vui thú để sống nốt quãng thời gian còn lại đây, thật là quá bất hạnh.
"Còn nước còn tát", anh nghĩ, "chẳng nhẽ ở Mỹ không còn vị bác sĩ giỏi nào khác chăng?". Một tia hy vọng mong manh đủ để anh quyết định đi tìm một vị chuyên gia khác. Anh đã lặn lội về Caliphocnia gặp vị bác sĩ cũng rất giỏi trong lĩnh vực anh quan tâm. Sau một hồi lâu khám xét kỹ càng, vị chuyên gia này cũng nói "Chúng tôi sẽ phải phẫu thuật cắt bỏ... và đấy là giải pháp tốt nhất, nhưng cũng tốn khá tiền".
"Thật là lũ lang băm, lúc nào cũng tiền, cắt bỏ", Anh nghĩ quá thất vọng. Trong lúc đó anh lại theo lời giới thiệu của một vị khác rằng ở Trung Quốc có một chuyên gia rất nổi tiếng, sống ở Thượng Hải.
"Còn nước còn tát", anh quyết định mua vé máy bay sang Trung Quốc ngay, ở đó anh khó nhọc hai ngày mới tìm được một thầy thuốc nhỏ bé, có cặp kính dày cộp. Ông thầy thuốc người Trung Quốc cũng xem xét rất kỹ càng cho anh, sau đó ông lần dở những cuốn sách dày và lớn. Anh chờ đợi với sự lo lắng và một niềm hy vọng cuối cùng. Ông thày thuốc người Trung Quốc xem đủ ba cuốn sách rất dày và lớn bằng chiếc kính trễ xuống giần như ông ấy đeo kính cho miệng vậy. Sau một hồi lâu, ông thày thuốc nhỏ bé có cặp kính đeo cho miệng nhìn lên anh bằng phía trên của gọng kính.
"Ðúng là bọn bác sĩ Mỹ, hễ động đến là tiền, là tiền, lương tâm nghề nghiệp của bác sĩ Mỹ phụ thuộc vào tiền", ông ta nói với anh chàng bệnh nhân đang nóng lòng chờ đợi một tin tốt lành. Anh tròn xoe mắt và tươi tỉnh hẳn lên.
"Thưa bác sĩ, chắc là vẫn hy vọng, không phải phẫu thuật cắt bỏ chứ", anh hỏi mà lòng trào đang lên một sự sung sướng tột độ.
"Không, không cần phẫu thuật..." ông thày thuốc chưa kịp nói hết câu, anh chàng người Mỹ vì quá sung sướng đã quên phép lịch sự của người phương Tây văn minh, cắt ngang lời vị thày thuốc người TQ:"Vậy bác sĩ hãy cắt thuốc và điều trị cho tôi ngay, vấn đề tài chính không quan trọng..."
"Không, không cần phẫu thuật, không cần điều trị..." anh chàng lại cắt lời vị thày thuốc, cũng dễ thông cảm cho một người ở trạng thái như anh: "Sao? thưa bác sĩ, không cần điều trị, vậy nó sẽ tự khỏi chứ? sao tôi lại quá lo lắng đến mất ăn mất ngủ vậy cơ chứ???". Anh ta cảm thấy mình như được sinh ra một lần thứ hai, ngay trên đất nước phương Ðông kỳ diệu và huyền bí, thật là sung sướng.
"Không, anh cứ về đi, không cần phẫu thuật, khỏi phải tốn tiền điều trị, chỉ trong vòng 7 đến 10 ngày nữa, cái kia của anh sẽ tự......... rụng, tự rụng, anh hiểu không ? ủa anh sao thế ??!!!!!.....
---------- Post added at 04:10 PM ---------- Previous post was at 04:08 PM ----------
Có một du khách người Mỹ đến Thái Lan du lịch. trong thời gian ở lại đó anh ta có quan hệ với một cô gái làng chơi.
Thật khốn khổ cho anh chàng, vì anh thấy khó chịu và đau đớn ở bộ phụ tùng của mình. Anh ta nhanh chóng kết thúc kỳ nghỉ và nhanh chóng bay về Mỹ, bởi anh tin rằng chỉ có nền y học hiện đại của Hoa Kỳ mới đủ tin cậy để anh chữa bệnh.
Anh tìm đến một chuyên gia giỏi ở thủ đô, hy vọng chờ đợi câu kết luận của vị chuyên gia tài giỏi và nổi tiếng nọ. Sau một hồi lâu khám xét kỹ càng, vị chuyên gia nọ nói "Chúng tôi sẽ phải phẫu thuật cắt bỏ... và đấy là giải pháp tốt nhất, nhưng cũng tốn khá tiền".
Thật là một cú sock quá sức tưởng tượng, làm sao mà chịu được đây, khi mà chẳng còn gì vui thú để sống nốt quãng thời gian còn lại đây, thật là quá bất hạnh.
"Còn nước còn tát", anh nghĩ, "chẳng nhẽ ở Mỹ không còn vị bác sĩ giỏi nào khác chăng?". Một tia hy vọng mong manh đủ để anh quyết định đi tìm một vị chuyên gia khác. Anh đã lặn lội về Caliphocnia gặp vị bác sĩ cũng rất giỏi trong lĩnh vực anh quan tâm. Sau một hồi lâu khám xét kỹ càng, vị chuyên gia này cũng nói "Chúng tôi sẽ phải phẫu thuật cắt bỏ... và đấy là giải pháp tốt nhất, nhưng cũng tốn khá tiền".
"Thật là lũ lang băm, lúc nào cũng tiền, cắt bỏ", Anh nghĩ quá thất vọng. Trong lúc đó anh lại theo lời giới thiệu của một vị khác rằng ở Trung Quốc có một chuyên gia rất nổi tiếng, sống ở Thượng Hải.
"Còn nước còn tát", anh quyết định mua vé máy bay sang Trung Quốc ngay, ở đó anh khó nhọc hai ngày mới tìm được một thầy thuốc nhỏ bé, có cặp kính dày cộp. Ông thầy thuốc người Trung Quốc cũng xem xét rất kỹ càng cho anh, sau đó ông lần dở những cuốn sách dày và lớn. Anh chờ đợi với sự lo lắng và một niềm hy vọng cuối cùng. Ông thày thuốc người Trung Quốc xem đủ ba cuốn sách rất dày và lớn bằng chiếc kính trễ xuống giần như ông ấy đeo kính cho miệng vậy. Sau một hồi lâu, ông thày thuốc nhỏ bé có cặp kính đeo cho miệng nhìn lên anh bằng phía trên của gọng kính.
"Ðúng là bọn bác sĩ Mỹ, hễ động đến là tiền, là tiền, lương tâm nghề nghiệp của bác sĩ Mỹ phụ thuộc vào tiền", ông ta nói với anh chàng bệnh nhân đang nóng lòng chờ đợi một tin tốt lành. Anh tròn xoe mắt và tươi tỉnh hẳn lên.
"Thưa bác sĩ, chắc là vẫn hy vọng, không phải phẫu thuật cắt bỏ chứ", anh hỏi mà lòng trào đang lên một sự sung sướng tột độ.
"Không, không cần phẫu thuật..." ông thày thuốc chưa kịp nói hết câu, anh chàng người Mỹ vì quá sung sướng đã quên phép lịch sự của người phương Tây văn minh, cắt ngang lời vị thày thuốc người TQ:"Vậy bác sĩ hãy cắt thuốc và điều trị cho tôi ngay, vấn đề tài chính không quan trọng..."
"Không, không cần phẫu thuật, không cần điều trị..." anh chàng lại cắt lời vị thày thuốc, cũng dễ thông cảm cho một người ở trạng thái như anh: "Sao? thưa bác sĩ, không cần điều trị, vậy nó sẽ tự khỏi chứ? sao tôi lại quá lo lắng đến mất ăn mất ngủ vậy cơ chứ???". Anh ta cảm thấy mình như được sinh ra một lần thứ hai, ngay trên đất nước phương Ðông kỳ diệu và huyền bí, thật là sung sướng.
"Không, anh cứ về đi, không cần phẫu thuật, khỏi phải tốn tiền điều trị, chỉ trong vòng 7 đến 10 ngày nữa, cái kia của anh sẽ tự......... rụng, tự rụng, anh hiểu không ? ủa anh sao thế ??!!!!!.....
- Số tao quá khổ mày ạ. Cứ khi nào tao đủ lớn, đủ dài thì họ lại xắt nhỏ tao ra để làm dưa góp.
- Tao còn khổ hơn. Nếu tao mà đủ lớn đủ dài thì họ nhét tao vào lọ, rồi cho ớt cho tỏi vào ngâm cho tao mềm oặt ra làm dưa muối.
Một tiếng nói xen ngang.
- Thế đã là cái đinh gì?! Tao mới khổ nè. Cứ khi nào tao đủ lớn đủ dài thì người ta lấy 1 cái bao ny-lon chụp lên đầu tao rồi bắt tao tập chui đường hầm đến khi "ộc" hết cả ra mới thôi.
---------- Post added at 04:00 PM ---------- Previous post was at 03:57 PM ----------
Một cha xứ bị lạc mất một con chim quý, ông rất buồn, đi tìm khắp nơi mà không thấy. Ông nghĩ chắc nó bị lạc vào nhà ai đó, vì thế hôm sau trước lúc giảng đạo ông hỏi các con chiên:
- Ai trong số các con có một con chim ?
Tất cả đàn ông trong phòng đứng dậy Cha sứ biết mình bị hiểu lầm, ông chữa lại :
- Ý ta là ai trong các con đã nhìn thấy một con chim ...
Tất cả phụ nữ trong phòng đứng dậy
- Oh không, ai trong số các con đã nhìn thấy một con chim, không phải của mình ... eh... mà là của hàng xóm
Một nửa số phụ nữ trong phòng đứng dậy. Vẫn sai , ông bèn sửa lại :
- Oh không, thế ai trong số các con đã nhìn thấy con chim của ta
Thật bất ngờ. Chỉ có... bà soeur đứng dậy.
---------- Post added at 04:01 PM ---------- Previous post was at 04:00 PM ----------
Cô giáo bảo học trò:
- Các em chú ý, hãy nhìn cô và nói xem thích cái gì trên người cô thì cô sẽ cho biết, lớn lên các em sẽ làm gì ?
Cô bé Sún nói:
- Thưa cô, em thích mái tóc của cô.
- Ôi, Sún yêu quí, lớn lên em sẽ trở thành thợ làm đầu nổi tiếng.
Cậu bé Đen: - Thưa cô, đôi mắt của cô rất đẹp.
- Cám ơn Đen, lớn lên em sẽ trở thành bác sỹ nhãn khoa.
- Thế còn bé Ròm, nói gì đi chứ, đừng xịu mặt như vậy.
- Thưa cô, em biết nói gì bây giờ ? Em đã hiểu, kiểu gì em cũng sẽ chỉ là công nhân vắt sữa bò ở nông trang thôi
---------- Post added at 04:02 PM ---------- Previous post was at 04:01 PM ----------
Trẫm khát
Một buổi sáng, vị tiểu vương Ả rập thức giấc và cảm thấy bải hoải. Ngài nhận ra rằng sức lực của mình không còn cường tráng như xưa và bỗng thấy chán ngán hậu cung đầy cung tần mỹ nữ của mình. Nhìn anh hầu trẻ, tiểu vương nảy ra sáng kiến:
- Abdul, từ nay ta ban cho ngươi một ân huệ. Đó là, đêm nào ngươi cũng phải đứng trực bên ngoài phòng ngủ của ta. Khi nào ta kêu lên: Trẫm khát! và đi ra ngoài giả bộ tìm nước uống thì ngươi phải lẻn vào chiều chuộng cung phi trong bóng tối, để nàng tưởng ngươi là ta.
Một thời gian dài sau đó, mọi chuyện diễn ra như mong muốn của tiểu vương. Đêm nào ngài cũng kêu Trẫm khát! rồi lỉnh đi tìm chỗ ngủ, trong khi anh hầu trai tráng thay ngài làm công việc đầy lao lực.
Tới một sáng nọ, tiểu vương truyền gọi Abdul:
- Quân cẩu tặc! Ta sẽ phạt ngươi bằng trượng hình rồi đày ra sa mạc.
- Thưa vương công, con có tội tình gì đâu?
- Đồ ngu, tối qua vương phi ra ngoài tìm nước uống cho ta. Thế mà ngươi không nhận ra, cứ xông bừa vào, lại chẳng cho ta có lấy một cơ hội giải thích
---------- Post added at 04:03 PM ---------- Previous post was at 04:02 PM ----------
Một ông lão đi đến bệnh viện để bác sĩ đo số lượng tinh trùng. Bác sĩ đưa ông một cái chai nhỏ và dặn: “Ông mang chai này về nhà và ngày mai trở lại với mẫu thử tinh dịch”
Ngày hôm sau, ông lão 85 tuổi trở lại với cái chai trống không. Ngạc nhiên, bác sĩ hỏi: “Sau ông không mang mẫu thử đến đây?”
Ông lão trả lời: “Chuyện là như vậy nè bác sĩ. Đầu tiên, tôi thử bằng tay trái của mình, nhưng cũng ko được. Sau đó tôi lại dùng đến tay phải nhưng cũng ko khá hơn. Rồi tôi lại nhờ vợ tôi giúp đỡ. Bà ấy dùng tay phải lẫn tay trái cũng đều ko được gì. Đến nỗi bà ấy phải dùng miệng, nhưng mà ngay khi bà ấy gãy cả răng cũng ko có gì xảy ra. Thậm chí tôi còn nhờ bà hàng xóm kế bên sang giúp đỡ. Bà ấy cũng dùng cả hai tay, rồi đến kẹp giữa hai chân mà kết quả cũng vậy.
Bác sĩ ngạc nhiên: “Ông nhờ cả hàng xóm nữa à?”
“UH, dù cho chúng tôi có cố gắng thế nào, tôi cũng ko mở được cái nút chai”
---------- Post added at 04:05 PM ---------- Previous post was at 04:03 PM ----------
Rửa tội
Có 4 bà xơ cùng bị chết và cùng được lên thiên đường. Chúa Jesus làm lễ rửa tội cho cả 4 bà.
Chúa hỏi bà thứ nhất:
- Đã bao giờ con có hành động gì xấu xa chưa?
- Thưa Đức toàn năng, có một lần trên xe buýt, ngón tay út của con trót chạm vào vật dơ bẩn của đàn ông.
- Không sao, con hãy nhúng ngón tay dơ bẩn vào chậu nước thánh, mọi tội lỗi của con sẽ được rửa sạch.
Bà xơ làm theo lời Chúa và đứng sang một bên.
Đến lượt bà xơ thứ 2, Chúa cũng hỏi như vậy và kết quả là bà phải nhúng cả bàn tay vào chậu nước thánh.
Khi bà xơ thứ 3 vừa định bước lên thì bà thứ 4 từ phía sau chạy lên, gạt bà thứ 3 ra và đứng vào vị trí rửa tội.
- Sao con lại có hành động lỗ mãng như vậy? Chúa hỏi bà thứ 4.
- Xin Chúa hiểu cho con, con làm sao có thể súc miệng được khi mụ ta sẽ nhúng cả mông của mụ vào chậu nước?
---------- Post added at 04:08 PM ---------- Previous post was at 04:05 PM ----------
Có một du khách người Mỹ đến Thái Lan du lịch. trong thời gian ở lại đó anh ta có quan hệ với một cô gái làng chơi.
Thật khốn khổ cho anh chàng, vì anh thấy khó chịu và đau đớn ở bộ phụ tùng của mình. Anh ta nhanh chóng kết thúc kỳ nghỉ và nhanh chóng bay về Mỹ, bởi anh tin rằng chỉ có nền y học hiện đại của Hoa Kỳ mới đủ tin cậy để anh chữa bệnh.
Anh tìm đến một chuyên gia giỏi ở thủ đô, hy vọng chờ đợi câu kết luận của vị chuyên gia tài giỏi và nổi tiếng nọ. Sau một hồi lâu khám xét kỹ càng, vị chuyên gia nọ nói "Chúng tôi sẽ phải phẫu thuật cắt bỏ... và đấy là giải pháp tốt nhất, nhưng cũng tốn khá tiền".
Thật là một cú sock quá sức tưởng tượng, làm sao mà chịu được đây, khi mà chẳng còn gì vui thú để sống nốt quãng thời gian còn lại đây, thật là quá bất hạnh.
"Còn nước còn tát", anh nghĩ, "chẳng nhẽ ở Mỹ không còn vị bác sĩ giỏi nào khác chăng?". Một tia hy vọng mong manh đủ để anh quyết định đi tìm một vị chuyên gia khác. Anh đã lặn lội về Caliphocnia gặp vị bác sĩ cũng rất giỏi trong lĩnh vực anh quan tâm. Sau một hồi lâu khám xét kỹ càng, vị chuyên gia này cũng nói "Chúng tôi sẽ phải phẫu thuật cắt bỏ... và đấy là giải pháp tốt nhất, nhưng cũng tốn khá tiền".
"Thật là lũ lang băm, lúc nào cũng tiền, cắt bỏ", Anh nghĩ quá thất vọng. Trong lúc đó anh lại theo lời giới thiệu của một vị khác rằng ở Trung Quốc có một chuyên gia rất nổi tiếng, sống ở Thượng Hải.
"Còn nước còn tát", anh quyết định mua vé máy bay sang Trung Quốc ngay, ở đó anh khó nhọc hai ngày mới tìm được một thầy thuốc nhỏ bé, có cặp kính dày cộp. Ông thầy thuốc người Trung Quốc cũng xem xét rất kỹ càng cho anh, sau đó ông lần dở những cuốn sách dày và lớn. Anh chờ đợi với sự lo lắng và một niềm hy vọng cuối cùng. Ông thày thuốc người Trung Quốc xem đủ ba cuốn sách rất dày và lớn bằng chiếc kính trễ xuống giần như ông ấy đeo kính cho miệng vậy. Sau một hồi lâu, ông thày thuốc nhỏ bé có cặp kính đeo cho miệng nhìn lên anh bằng phía trên của gọng kính.
"Ðúng là bọn bác sĩ Mỹ, hễ động đến là tiền, là tiền, lương tâm nghề nghiệp của bác sĩ Mỹ phụ thuộc vào tiền", ông ta nói với anh chàng bệnh nhân đang nóng lòng chờ đợi một tin tốt lành. Anh tròn xoe mắt và tươi tỉnh hẳn lên.
"Thưa bác sĩ, chắc là vẫn hy vọng, không phải phẫu thuật cắt bỏ chứ", anh hỏi mà lòng trào đang lên một sự sung sướng tột độ.
"Không, không cần phẫu thuật..." ông thày thuốc chưa kịp nói hết câu, anh chàng người Mỹ vì quá sung sướng đã quên phép lịch sự của người phương Tây văn minh, cắt ngang lời vị thày thuốc người TQ:"Vậy bác sĩ hãy cắt thuốc và điều trị cho tôi ngay, vấn đề tài chính không quan trọng..."
"Không, không cần phẫu thuật, không cần điều trị..." anh chàng lại cắt lời vị thày thuốc, cũng dễ thông cảm cho một người ở trạng thái như anh: "Sao? thưa bác sĩ, không cần điều trị, vậy nó sẽ tự khỏi chứ? sao tôi lại quá lo lắng đến mất ăn mất ngủ vậy cơ chứ???". Anh ta cảm thấy mình như được sinh ra một lần thứ hai, ngay trên đất nước phương Ðông kỳ diệu và huyền bí, thật là sung sướng.
"Không, anh cứ về đi, không cần phẫu thuật, khỏi phải tốn tiền điều trị, chỉ trong vòng 7 đến 10 ngày nữa, cái kia của anh sẽ tự......... rụng, tự rụng, anh hiểu không ? ủa anh sao thế ??!!!!!.....
---------- Post added at 04:10 PM ---------- Previous post was at 04:08 PM ----------
Có một du khách người Mỹ đến Thái Lan du lịch. trong thời gian ở lại đó anh ta có quan hệ với một cô gái làng chơi.
Thật khốn khổ cho anh chàng, vì anh thấy khó chịu và đau đớn ở bộ phụ tùng của mình. Anh ta nhanh chóng kết thúc kỳ nghỉ và nhanh chóng bay về Mỹ, bởi anh tin rằng chỉ có nền y học hiện đại của Hoa Kỳ mới đủ tin cậy để anh chữa bệnh.
Anh tìm đến một chuyên gia giỏi ở thủ đô, hy vọng chờ đợi câu kết luận của vị chuyên gia tài giỏi và nổi tiếng nọ. Sau một hồi lâu khám xét kỹ càng, vị chuyên gia nọ nói "Chúng tôi sẽ phải phẫu thuật cắt bỏ... và đấy là giải pháp tốt nhất, nhưng cũng tốn khá tiền".
Thật là một cú sock quá sức tưởng tượng, làm sao mà chịu được đây, khi mà chẳng còn gì vui thú để sống nốt quãng thời gian còn lại đây, thật là quá bất hạnh.
"Còn nước còn tát", anh nghĩ, "chẳng nhẽ ở Mỹ không còn vị bác sĩ giỏi nào khác chăng?". Một tia hy vọng mong manh đủ để anh quyết định đi tìm một vị chuyên gia khác. Anh đã lặn lội về Caliphocnia gặp vị bác sĩ cũng rất giỏi trong lĩnh vực anh quan tâm. Sau một hồi lâu khám xét kỹ càng, vị chuyên gia này cũng nói "Chúng tôi sẽ phải phẫu thuật cắt bỏ... và đấy là giải pháp tốt nhất, nhưng cũng tốn khá tiền".
"Thật là lũ lang băm, lúc nào cũng tiền, cắt bỏ", Anh nghĩ quá thất vọng. Trong lúc đó anh lại theo lời giới thiệu của một vị khác rằng ở Trung Quốc có một chuyên gia rất nổi tiếng, sống ở Thượng Hải.
"Còn nước còn tát", anh quyết định mua vé máy bay sang Trung Quốc ngay, ở đó anh khó nhọc hai ngày mới tìm được một thầy thuốc nhỏ bé, có cặp kính dày cộp. Ông thầy thuốc người Trung Quốc cũng xem xét rất kỹ càng cho anh, sau đó ông lần dở những cuốn sách dày và lớn. Anh chờ đợi với sự lo lắng và một niềm hy vọng cuối cùng. Ông thày thuốc người Trung Quốc xem đủ ba cuốn sách rất dày và lớn bằng chiếc kính trễ xuống giần như ông ấy đeo kính cho miệng vậy. Sau một hồi lâu, ông thày thuốc nhỏ bé có cặp kính đeo cho miệng nhìn lên anh bằng phía trên của gọng kính.
"Ðúng là bọn bác sĩ Mỹ, hễ động đến là tiền, là tiền, lương tâm nghề nghiệp của bác sĩ Mỹ phụ thuộc vào tiền", ông ta nói với anh chàng bệnh nhân đang nóng lòng chờ đợi một tin tốt lành. Anh tròn xoe mắt và tươi tỉnh hẳn lên.
"Thưa bác sĩ, chắc là vẫn hy vọng, không phải phẫu thuật cắt bỏ chứ", anh hỏi mà lòng trào đang lên một sự sung sướng tột độ.
"Không, không cần phẫu thuật..." ông thày thuốc chưa kịp nói hết câu, anh chàng người Mỹ vì quá sung sướng đã quên phép lịch sự của người phương Tây văn minh, cắt ngang lời vị thày thuốc người TQ:"Vậy bác sĩ hãy cắt thuốc và điều trị cho tôi ngay, vấn đề tài chính không quan trọng..."
"Không, không cần phẫu thuật, không cần điều trị..." anh chàng lại cắt lời vị thày thuốc, cũng dễ thông cảm cho một người ở trạng thái như anh: "Sao? thưa bác sĩ, không cần điều trị, vậy nó sẽ tự khỏi chứ? sao tôi lại quá lo lắng đến mất ăn mất ngủ vậy cơ chứ???". Anh ta cảm thấy mình như được sinh ra một lần thứ hai, ngay trên đất nước phương Ðông kỳ diệu và huyền bí, thật là sung sướng.
"Không, anh cứ về đi, không cần phẫu thuật, khỏi phải tốn tiền điều trị, chỉ trong vòng 7 đến 10 ngày nữa, cái kia của anh sẽ tự......... rụng, tự rụng, anh hiểu không ? ủa anh sao thế ??!!!!!.....