1 câu truyện hay, một chuyện tình đẹp và dang dở, kết thúc có vẻ đượm buồn nhưng theo mình đó sẽ là kết thúc có hậu cho cả 2, chàng trai nếu thật sự yêu cô gái ấy thì đừng nên tìm kiếm cô ấy nửa, hãy coi ấy như là 1 kỷ niệm đẹp trong cuộc đời mình, cô ấy ra đi là muốn tốt cho cả 2, vì người HIV mà sống tới 19 năm thì chắc chắn là đã chuyển qua AIDS giai đoạn gần cuối rồi . Theo mô tả của tác giả thì cô ấy rất đẹp và chắc chắn cô ấy cũng muốn người mà mình yêu suốt cuộc đời sẽ nhớ đến hình ảnh đẹp nhất của mình chứ ko phải là những hình ảnh xấu xí và đau yếu ở những ngày cuối đời. Tình đầu lun là cuộc tình đẹp nhất, thời gian rồi cũng sẽ xóa mờ tất cả cảm xúc rồi cũng sẽ qua đi, chỉ còn lại kỷ niệm và hãy cố gắng giữ lấy nó.
P/s: Mấy bác đừng thấy dài mà lười đọc, đây là 1 câu chuyện theo mình là khá nhân văn, đọc để hiểu và ngẫm ra những giá trị của cuộc sống để thấy mình vẫn may mắn như thế nào. Còn 1 số bạn bắt bẻ những tình huống trong câu chuyện thì mình nghĩ rằng 1 khi đã viết chuyện hay hồi ký gì đó thì mình vẫn có thể thêm vào 1 số tình tiết, 1 số suy nghĩ của mình để tránh gây nhàm chán và để câu chuyện thêm hấp dẫn nhưng ko vì những tình tiết đó mà có thể làm mất đi tính nhân văn của câu chuyện.