Gửi người dưới mộ gợi nhớ Tình Sầu của Huyền Kiêu
Tình Sầu
Xuân hồng, có chàng tới hỏi:
- Em thơ, chị đẹp em đâu?
Chị tôi hoa trắng cài đầu
Đi bắt bướm vàng ngoài nội
Hạ đỏ, có chàng tới hỏi:
- Em thơ, chị đẹp em đâu?
Chị tôi tóc xõa ngang đầu
Đi giặt tơ vàng bên suối
Thu biếc, có chàng tới hỏi
- Em thơ, chị đẹp em đâu?
Chị tôi khăn trắng quanh đầu
Đi hát tình sầu trong núi
Đông xám, có chàng tới hỏi:
- Em thơ, chị đẹp em đâu?
Chị tôi hoa phủ đầy đầu
Đã ngủ trong hầm mộ tối.
Hình ảnh bắt đầu là nét thanh tú dịu dàng của người chị nổi bật giữa xuân hồng, thơm ngát hương muôn hoa, rực rỡ như ngàn cánh bướm tự do bay lượn giữa trời. Dung nhan vi diệu ấy bừng sáng, rồi lặng lẽ ẩn trong tịch dương. Khi mùa thu tới, chàng lại đến hỏi. Câu hỏi rơi giữa thung lũng hoang vu, hồ tàn trong nắng chiều dần tắt bên kia ngọn núi. Chàng tìm người đang hiện hữu, hay chỉ muốn gợi lại duyên tình cũ? để tưởng vọng cố nhân một thời từng thương từng nhớ…? Không ai biết lòng chàng suy nghĩ điều gì, chỉ thấy chàng đứng giữa mùa thu, lời từng lời ân cần tha thiết ...
Rồi nỗi buồn theo hồn lá khô im lặng rơi giữa chiều tà. Đêm xuống âm thầm. Vành khăn trắng vắt ngang đầu chị, phản chiếu trên mặt sông đầy khói sóng. Chàng nhìn khung cảnh thẫm sương, nghe hiu quạnh nhớ mùi hương thở dài. Từ xuân, qua hạ, sang thu, chàng đi tìm bóng hình quá khứ, hay ngóng trông một phận người như ảo như thực đã về xưa. Về xưa hay đang ở giữa hôm nay, thật ra cũng chỉ là một khoảnk khắc từng có trong đời người. Vì sống là một cuộc hành trình, không phải là điểm ngừng. Chàng biết thế, nên cứ đi, cứ đến, cứ hỏi. Câu hỏi không thay đổi, câu trả lời vô thường, biến động theo bốn mùa xuân-hạ-thu-đông.
Từ xuân, qua hạ, sang thu, vào đông, chàng đã đến và đã hỏi. Người xưa như sương như khói thoắt ẩn thoắt hiện giữa hư không. Thời gian là xuân, để người xưa cười vui hái hoa bắt bướm. Thời gian là hạ, để người xưa hong tơ vàng giặt bên suối mát. Thời gian là thu, để người xưa hát phù du ca vang vọng trên đỉnh núi. Thời gian là đông, để người xưa an giấc ngàn thu. Thời gian trôi cho bốn mùa thường tại. Thời gian đi cho bốn mùa luân hoàn. Người xưa vẫn là người xưa của xuân-hạ-thu-đông. Nên chàng cứ đi, cứ đến, cứ hỏi. Khúc tình sầu vang vọng suốt cuộc hành trình tìm về đời sau.
“Tình Sầu” của Huyền Kiêu đưa lòng ta vào hạ. Mùa hạ của phượng đỏ lá xanh. Mùa hạ của tuổi học trò. Mùa hạ của những ngày thi căng thẳng. Mùa hạ của lời chào tạm biệt thầy cô, tạm biệt bạn hữu, tạm biệt mái trường, trước khi bước xuống cuộc đời. Bao mùa hạ đã qua trong cuộc đời của tôi…? Thật không đếm được. Chỉ biết rằng nắng hạ ngày xưa với nắng hạ bây giờ hình như không khác, khi cơn gió giao mùa đi qua cành cây ngọn cỏ, mang theo thông điệp hoán chuyển thời vụ của bốn mùa. Tôi nhìn chiếc bóng đổ dài theo cơn nắng. Tưởng như tơ vàng bên suối, còn giữ hoài giọt nước tinh khôi, rực rỡ như hình ảnh người con gái trong khối tình sầu của Huyền Kiêu.