chimcanhcut
Senior
Cuộc gọi gần nhất của bạn với mẹ là khi nào? Nó kéo dài trong bao nhiêu lâu? Đã bao lâu rồi bạn chưa về thăm mẹ? Bạn có nhớ nổi những nếp nhăn, dáng mẹ bên hiên nhà?
Chúng ta ai cũng có mẹ nhưng không phải ai cũng biết yêu và thương mẹ trước khi mẹ chỉ còn là nấm cỏ. Nếu mỗi ngày bạn không thừa một phút nào để nghĩ về mẹ, về gia đình thì những câu chuyện dưới đây cũng vô nghĩa.
Chúng ta ai cũng có mẹ nhưng không phải ai cũng biết yêu và thương mẹ trước khi mẹ chỉ còn là nấm cỏ. Nếu mỗi ngày bạn không thừa một phút nào để nghĩ về mẹ, về gia đình thì những câu chuyện dưới đây cũng vô nghĩa.
Thương ****** thương con
Yêu ****** yêu con
Yêu suốt một cuộc đời
Ðến ngày con lớn khôn…
Ðứa bé càng lúc càng lớn lên. Khi được hai tuổi, nó chạy chập chững bước thấp bước cao nô đùa quanh nhà, lôi sách vở trên kệ xuống để nghịch phá.
Nó bày đủ thứ đồ chơi ra sàn nhà. Nó tè trong quần. Nó ị trên giường. Nó khóc. Nó la. Và bà mẹ đôi lúc phải thốt lên: “Cái thằng này, con làm mẹ điên mất!”.
Nhưng đêm đến, khi nó ngủ thật say, bà mẹ đến bên chiếc nôi trìu mến nhìn nó và khẽ hát:
Thương ****** thương con
Yêu ****** yêu con
Yêu suốt một cuộc đời
Đến ngày con lớn khôn…
Ðứa bé tiếp tục lớn lên thành một thằng nhóc chín tuổi. Nó không hề thích ăn uống đúng giờ. Nó không bao giờ muốn tắm rửa.
Khi bà ngoại đến thăm, nhiều lúc nó lại buông giọng gắt gỏng với bà. Và bà mẹ đôi lúc muốn đưa nó đi đâu cho khuất mắt.
Nhưng đêm đến, khi nó ngủ thật say, bà mẹ rón rén đến bên giường, kéo tấm chăn đắp lên người nó và khẽ hát:
Thương ****** thương con
Yêu ****** yêu con
Yêu suốt một cuộc đời
Ðến ngày con lớn khôn…
Ngày qua ngày, thằng bé đến tuổi dậy thì. Nó dẫn về nhà những thằng bạn kì quặc. Nó ăn mặc những bộ đồ kì quặc. Nó nhún nhảy một cách kì quặc theo những bản nhạc cũng rất kì quặc. Và bà mẹ đôi lúc có cảm giác như thể đang ở trong sở thú.
Nhưng đêm đến, chờ nó ngủ thật say, bà mẹ nhẹ nhàng mở cửa phòng riêng của nó, bước đến hôn lên trán nó và khẽ hát:
Thương ****** thương con
Yêu ****** yêu con
Yêu suốt một cuộc đời
Ðến ngày con lớn khôn…
Thằng bé kì quặc tiếp tục lớn lên thành một thanh niên trưởng thành. Nó rời nhà lên thành phố để làm việc và sống trong một căn phòng trọ. Thỉnh thoàng bà mẹ đón xe lên thăm nó.
Những lần như thế, bà phải ngồi trước cửa phòng trọ và chờ đến tận khuya thì thấy nó say khướt trở về. Bà dìu nó vào phòng, lau mặt cho nó rồi đỡ nó lên giường.
Sau đó, bà lắc đầu ngao ngán nhìn nó. Nhưng khi nó ngủ say, đượm buồn, bà khẽ hát:
Thương ****** thương con
Yêu ****** yêu con
Yêu suốt một cuộc đời
Ðến ngày con lớn khôn…
Và rồi đứa con lập gia đình và thỉnh thoảng lắm mới về thăm bà. Nó còn phải bươn chải để chăm lo cho mái ấm riêng của nó.
Thời gian trôi qua và lạnh lùng khắc những nếp nhăn lên khuôn mặt già nua ngày càng hốc hác của bà mẹ. Một hôm, thấy yếu trong người, bà gọi điện bảo đứa con về thăm.
Nó lái xe về thăm bà và ngủ lại nhà một đêm. Tối đó, bà nằm trong giường và khẽ hát:
Thương ****** thương con
Yêu ****** yêu con
…
Nhưng cơn ho khan khiến bà không hát được trọn bài hát thuở nào. Ðêm đó, bà lặng lẽ qua đời.
Sau đám tang, đợi tối đến, khi đứa con của mình ngủ thật say, người đàn ông vừa mất mẹ bước đến hôn lên trán nó và khẽ hát:
Thương ****** thương con
Yêu ****** yêu con
Yêu suốt một cuộc đời
Ðến ngày con lớn khôn…
Hát xong, hắn lặng lẽ khóc một mình
Trên đường đi anh ta nghĩ phải leo cao hơn nữa rồi mới bỏ mẹ xuống được. Bỗng anh ta nhìn trên vai mình, thấy mẹ đang cố giấu những hạt đậu rải suốt đoạn đường đi, anh ta tức giận hỏi : “Mẹ rải đậu làm gì thế ? “
Câu trả lời của bà mẹ đã khiến anh ta bật khóc :
“Con ngốc ạ, mẹ sợ lát nữa còn mình con xuống núi sẽ bị lạc đường”.