Vị cô nương ! Tại hạ có một thanh đoản côn, dài tầm tấc rưỡi, đầu không nhọn không sắc, xung quanh phát khí chí dương, vật này cương nhu tùy lúc. Lúc nhu nhìn yếu ớt vô hại, thực ra đang ẩn giấu sát khí, tích tụ công lực để lúc cương thì uy lực vô cùng, dũng mãnh vô song, giết người ngoài quan ải, có thể cách sơn đả ngưu, dẫn dụ kẻ địch vào bồng lai tiên cảnh hoặc địa ngục a tỳ, là bảo bối thần kì, vật bất ly thân, người còn vật còn, người vong vật mất. Nhược điểm là vật này có thần tính riêng, thường thì tùy nghi sử dụng nhưng khi đến cực hạn lại tự ý sát địch không thể kìm hãm…….”Có thể gọi nó là “tuyệt thế thần binh” vị cô nương đây muốn dùng thử 1 lần chăng
Tại hạ lại nghe nói có một loại bao da, sâu tầm tấc bảy, mềm mượt vô cùng, xung quanh phát khí chí âm chí hàn, tuy vô cương vô lực nhưng lại hấp thụ dương khí, tỏa ra một mãnh lực vô hình khiến thần binh trong thiên hạ vạn dặm quy tông. Vật này tuy không cương nhu phối hợp như thần côn của các hạ, giết người ngoài quan ải trong chớp mắt nhưng lại khiến cho kẻ địch mất dần sinh lực rồi hạ binh chịu hàng, lại nghe kỳ truyện rằng vì bảo vật này mà a hùng trong thiên hạ tranh giành chém giết, kẻ giành được thì tâm thần điên loạn bỏ mặc anh em. Quả thật là vạn phần nguy hiểm hơn thần binh của ta nhiều.