Đêm valentine và tôi vẫn ngồi đây giữa "trời đất" bao la. Những ngón tay thần thánh nhẹ lướt trên từng nút phím nóng bỏng. Hơi thở ướt át vì sự lạnh buốt bởi màn sương đêm. Không gian lạnh lùng nhấn chìm tôi vào style "Không cảm xúc". Không phải tôi ko muốn ra ngoài kia tham gia vào hội phát cuồng vì ngày "nhà nghỉ Việt Nam" mà vì tôi muốn bỏ mẹ nhưng đek có ai rủ đi cùng. Mấy chục năm nay vẫn là như thế và bài hát tự kỷ vẫn của anh ấy. Nào !!! Gõ cho quên đi cái lạnh, gõ cho quên đi cái gì đó thiếu thốn trong lòng, gõ cho lấp đầy khoảng trống, gõ như trâu như chó, phải gõ nữa, phải gõ mãi, làm sao đạt tới cảnh giới khiến cả thế giới này phải buồn vì mình gõ trong lúc chúng nó không được gõ !!! Ờ !!! Mọi người có tức không ??? Không được tức vì kiếm chế là sức mạnh !!! Sức mạnh chính là kiềm chế !!!