Lòng tốt của bạn thực sự đáng giá bao nhiêu giữa cuộc sống này? Ngày ngày, cứ bước ra khỏi nhà là được căn dặn cẩn thận bùa ngãi, lừa lọc, cẩn thận cướp giật, cách bảo toàn tính mạng hơn là cứ khư khư giữ của. Rồi những điều dặn dò từ gia đình như được cũng cố thêm bằng cách báo chí cứ liên tục tung tinh về những vụ lừa lọc, thật khiến người ta hoảng hốt!
Nhưng có những lúc đắng lòng phát hiện ra rằng xã hội chẳng kinh khủng như bạn tưởng. Chúng ta sống cũng không cần e dè quá. Cuộc sống luôn có người này, người khác. Sẽ có những người dưng vì bạn mà giúp đỡ hết lòng, mà dắt xe giúp bạn từ con đường này qua ngã tư khác. Ôi cuộc sống mà, làm sao bạn biết được. Thôi cứ sống với một suy nghĩ tích cực, bạn sẽ thấy mọi thứ dễ chịu hơn, rất nhiều
Lòng tốt 3 xu
Lòng tốt của bạn đáng giá bao xu, và bạn phải mua niềm tin bằng bao nhiêu tiền?
Ngày nảy ngày nay, các bà mẹ vẫn thường hay kể
Rằng bây giờ ra đường chẳng biết ai là ai đâu! Hỏi đường à, chỉ cần trả lời một tiếng thôi là sẽ đi theo người ta ngay, vòng vàng hột xoàn gì cũng tự động đưa cho người ta hết. Xin giúp đỡ à, chỉ cần động tay vào chiếc điện thoại hay thẻ ATM của người ta thôi lập tức toàn thân sẽ tê liệt, kết quả cũng như trên vậy đó. Lơ ngơ láo ngáo à, chúng nó kéo tới diễn trò, đập hội đồng cho một trận rồi “tự nhiên khiên đồ cổ”, cướp cái xe cao chạy xa bay luôn. Không cẩn thận á, dễ đến chiếc điện thoại cùi hay cái xe đạp cà tàng cũng còn mất.
Rằng bây giờ thời buổi nhiễu nhương, chẳng tin được vào ai cả và đừng mơ tưởng đến hai chữ lòng tốt nữa. Tất cả chỉ còn là lừa gạt, là bày trò, là đủ mọi hình thức cướp giật hay tấn công người khác. Thuở nhỏ người ta dạy con về lòng tốt, về sự nhân đạo, về niềm tin bất diệt vào đời và vào người. Nhưng giờ lớn rồi, hãy tạm quên nó đi.Gạt đi sách vở, định nghĩa, lăng kính hồng đi. Hãy nhào ra đời mà sống, xem thử nó có hồng, lòng người có trong chút nào hay không. Dễ tin người thì suốt đời chỉ làm nạn thân thôi, con à! Ở hiền thì chỉ từ chết đến bị thương thôi, con à!
Thật vậy, chẳng cần đến lời mẹ kể lể và dặn dò, ngày nay, tin tức về sự tha hóa của con người và sự suy đồi của xã hội cứ gọi là tràn lan như lũ vỡ đê trên khắp các mặt báo. Từ giấy trắng mực đen cho đến những con chữ nhảy múa trên màn hình. Càng lớn, bạn chỉ càng không muốn tin và không dám tin vào những sự thật trần trụi của cuộc sống. Càng lớn, bạn chỉ càng cố gắng tìm những sự tốt đẹp nhỏ nhoi để bám víu. Càng lớn, sự lo sợ và e ngại cũng lớn dần lên.
Rồi một hôm…
Bỗng một ngày không mấy đẹp trời, vừa dắt xe ra khỏi Parkson Paragon bên Phú Mỹ Hưng yêu kiều thì cái xe của bạn xì lốp. Đến tận phút giây đó, bạn mới ý thức sâu sắc rằng cái nơi yêu kiều này chẳng có lấy một chỗ vá xe dạo nào cả. Hỏi người qua đường, họ bảo chịu khó dẫn bộ đi, ở “tuốt bên kia kìa”, chẳng biết là nơi nao. Khi còn đang lừng khừng ngay ngã tư đường thì một chú tiến lại, hỏi thăm tình hình rồi đề nghị giúp đỡ. “Đứng đó đi, để chú gọi mấy thằng cháu ra vá xe cho.” Và thay vì “mừng húm” vì sự trợ giúp này, bạn đã kéo người bạn của mình lại, thả lên đầu nó một loạt câu nghi vấn cực kì nghiêm trọng: ông này là ai, từ đâu tới, tại sao lại đề nghị như vậy, coi chừng lừa gạt, coi chừng có ý đồ xấu, hỏi giá cho đàng hoàng coi chừng cứa cổ, vân vân và vân vân. Khi bạn còn đang “lo bò trắng răng” thì chú ấy thông báo tin buồn, trời mưa nên gọi chẳng ai buồn ra cả, thôi thì chịu khó đẩy bộ qua bên kia đường, đi thẳng sẽ thấy cái chợ, nơi đó hẳn là có chỗ vá xe. Rồi, chú ấy còn cẩn thận xem xét cái ruột xe còn đi được bao xa, chỉ cho cách “thả hơi”một xíu để có thể chạy được một tẹo nữa. “Ừ chú hay đứng ở đây lắm. Khu này làm gì có chỗ vá xe, nên coi ai bị thủng lốp thì kêu người ra vá cho họ.” Lúc đó, bạn chỉ biết đứng như trời trồng, cổ họng đắng nghét.Vội vàng cám ơn “người lạ”, trời lạnh mà người thì nóng bừng.
Lần khác, tại một ngã tư nọ, đèn đỏ sáng lên, những chiếc xe dừng lại ngay vạch chờ. Từ bên vỉa hè, một ông lão băng ra đường, tiến lại gần những chiếc xe đang chờ đèn đỏ. Ông lão không quá lớn tuổi, nhưng ăn mặc rách bươm. Ông gợi nhắc cho bạn những người “xin đểu” ở các ngã tư thường gặp. Họ thường đến bên một chiếc xe nào đó, hất mặt, “cho điếu thuốc coi” hay “cho bao – nhiêu – đó tiền coi”, lấy sự “bất cần đời” của mình ra uy hiếp. Vậy nên, khi người đàn ông ấy vừa bước chân xuống đường, tiến đến chỗ bạn, bạn đã lập tức như một phản xạ tự nhiên lùi ngay chiếc xe mình lại. Nhưng rồi, ông lão chỉ đơn giản là ngửa đôi bàn tay lên với đôi mắt buồn, xin chút tiền như bao người hành khất khác. Đèn xanh, bạn vụt chạy đi, lợn cợn trong lòng. Mình có phải một đứa đài các nào đó đâu, mà lại ghê gởm những sự xấu xa nghèo khổ ấy đến thế.
Tôi thường nói rằng, ngày nay, lòng tốt chỉ đáng 3 xu…
Là vậy đấy: trong quá trình lớn lên và sống trong sợ hãi của mình, sẽ có lúc nào đó bạn hành xử như hai câu chuyện trên – một cách đầy hoang mang và lo lắng. Vì đâu mà chúng ta đã trở nên quá e dè với người lạ? Vì đâu mà chúng ta đã trở nên quá sợ hãi trước những con người rất đỗi bình thường? Vì đâu mà chúng ta luôn nghi ngờ trong mọi tình huống?
Rõ ràng, phần đông chúng ta vẫn muốn tin vào những điều tốt đẹp hiện hữu trong cuộc sống này. Bởi những câu chuyện cổ tích, những hoàng tử và công chúa, những bà tiên tốt bụng, những cái kết có hậu với lời khẳng định chắc nịch “ở hiền thì gặp lành” vốn dĩ đã in sâu trong tâm trí ta từ tấm bé. Khi đã lớn lên rồi, chúng ta biết rằng những câu chuyện ấy chỉ đơn giản là những điều được kể lại hay viết nên. Thế nhưng khi ấy, niềm tin vẫn còn rất đầy để sống. Rồi ta nghe, ta đọc và chứng kiến bao điều tồi tệ và man rợ mỗi ngày – những “sự thật cuộc sống”. Nó khiến ta phải trăn trở, suy nghĩ hay thậm chí hoang mang cùng cực vì chẳng biết nên vin vào điều gì để sống. Hành xử của ta cũng vì thế mà dần khác đi. Dè dặt hơn, e ngại hơn và lúc nào cũng đầy những nghi vấn. Ta chấp nhận chọn việc quay mặt đi với người và quay lưng lại với đời để sống, để tự vệ, để đảm bảo những điều tốt đẹp nhất cho riêng mình. Thà không tin lầm còn hơn một lần thơ ngây! Những cơn bão Cachucagia (Câu chuyện cảnh giác) thật sự đã thổi bay lòng tin với người và với đời trong ta mất rồi, vì đời và người “đã tôi” thế đấy!
Đối với rất nhiều người trong chúng ta hiện nay, lòng tốt chỉ đáng giá 3 xu, còn niềm tin vào lòng tốt lại là một điều quá đỗi xa xỉ. Dù muốn hay không, ta vẫn phải chấp nhận thực tại: là lòng tốt chẳng-biết-được của hàng nghìn con người với hàng nghìn vẻ mặt khác nhau ta gặp mỗi ngày; là niềm tin không nên gieo trồng bừa bãi trong cuộc sống bởi cái giá phải trả là quá đắt. Vậy ta phải sống thế nào trong cuộc đời này đây?
Bán lòng tốt và mua niềm tin
Có lần, tôi đã gặp phải một chuyện “thử thách” mà tôi chưa bao giờ dám nghĩ đó lại là thử thách, hay có ngày tôi lại phải đắn đo để chọn lựa và quyết định trong thử thách đó. Lần đó tôi đi mua cơm hộp cho đoàn. Tổng tiền 394 nghìn, tôi đưa chẵn 504 nghìn, và bà chủ ấy đã thối lại cho tôi những 200 nghìn. Cầm tiền và lẩm nhẩm vài giây, tôi chắc mẩm họ đã tính nhầm. Và rồi, chẳng ai tham lam cho đến khi lòng tham của họ được khơi dậy. Những suy nghĩ chớp nhoáng hiện lên về viễn cảnh của số tiền còn dư: nó có thể mua được ối thứ, hay dùng để mua thêm nước cho mọi người. Nhưng rồi, cũng chẳng nhớ vì lí do gì, tôi đã gửi lại tiền dư cho bà chủ ấy. Và bạn biết không, khi tôi mang cơm về đến nơi, có những 4 hộp cơm chỉ toàn cơm trắng không có thức ăn.
Mọi người bảo tôi bị lừa rồi, còn tôi chỉ mãi nghĩ đến việc suýt chút nữa thôi tôi đã lừa được họ. Tự hỏi, nếu như tôi cầm số tiền dư ấy rồi sau đó phát hiện 4 hộp cơm trắng kia, hẳn tôi sẽ phải vừa ăn vừa mắc nghẹn vì cái sự “của thiên trả địa” này – một vấn đề nhân quả chẳng chạy đi đâu được của cuộc sống. Mình lừa người, và người cũng lừa mình. Nhưng (may thay), tôi đã không làm thế. Hôm ấy, tôi đã ngồi xuống ăn chung hộp cơm với người khác, và nghĩ rằng chắc họ gấp quá, làm vội, quên cho thức ăn vào 4 hộp cơm ấy thôi. Và tôi đã ăn rất ngon lành, chỉ với một phần tư hộp cơm cùng một phần tư miếng cá của một anh bạn. Lòng tốt của tôi chỉ đáng giá mấy chục nghìn đồng, nhưng niềm tin thì lại quá lớn, lớn hơn rất nhiều so với mấy chục con người kia cộng lại.
Cuộc đời là vậy đó, có những dối trá, lọc lừa, và cả những điều tốt đẹp đâu đó chẳng biết chừng nữa. Chúng ta chẳng thể kè kè cái rây bên mình, xem hạt nào tốt hạt nào xấu. Mà chúng ta chỉ có thể chọn cho mình một quan điểm nhất quán để sống. Chọn việc tin người, thì hãy sẵn tư tưởng cho việc chịu thiệt. Chọn việc không tin người, cũng chẳng ai trách được bạn cả. Lòng tốt của bạn đáng giá bao xu, hoàn toàn do bạn tự định giá. Nhưng hãy nên nhớ rằng, nó sẽ tỉ lệ nghịch với giá trị của niềm tin mà bạn sẽ phải mua.
Cuộc đời là vậy đó, cũng chẳng khác mấy những cuộc buôn bán đổi chác mà bạn phải luôn xoa đầu bóp trán để tính, cho hôm nay và cả mai sau. Và bạn muốn thế nào đây, bán lòng tốt với giá 3 xu, hay mua niềm tin bằng cả gia tài?