Một lần nào có người con gái bước ngang qua dòng suối trong trẻo của Đà Lạt, như cánh vạc mong manh bay qua bầu trời. Cánh vạc bay về đâu không rõ, chỉ biết đã khắc một dấu đậm trong lòng người nhạc sỹ chứng kiến hôm ấy.
"Nắng có hồng bằng đôi môi em
Mưa có buồn bằng đôi mắt em
Tóc em từng sợi nhỏ
Rớt xuống đời làm sóng lênh đênh
Gió sẽ mừng vì tóc em bay
Cho mây hờn ngủ quên trên vai
Vai em gầy guộc nhỏ
Như cánh vạc về chốn xa xôi "
Trong đời có biết bao những cánh vạc gầy guộc mong manh bay qua, có mấy ai từng thật thà thương cảm bằng sự đồng cảm và lòng trắc ẩn của người với người trong cùng một kiếp nhân sinh?
"Nắng có còn hờn ghen môi em
Mưa có còn buồn trong mắt trong
Từ lúc đưa em về
Là biết xa nghìn trùng
Suối đón từng bàn chân em qua
Lá hát từ bàn tay thơm tho
Lá khô vì đợi chờ
Cũng như đời người mãi âm u
Nơi em về ngày vui không em
Nơi em về trời xanh không em
Ta nghe từng giọt lệ
Rớt xuống thành hồ nước long lanh."
@thachthao @acevnvn @kiemtienqd @cuipap1984 em chỉ tag những người em nghĩ có thể sẽ quan tâm thui