đặc biệt là bệnh HIV trong trại không nhận làm hồ sơ bệnh và lấy thuốc ARV cho các bác, chỉ nhận các trường hợp đã có hồ sơ bệnh từ trước ở ngoài đời, người nhà hằng tháng phải ra bệnh viện Nhiệt đới nhận và gửi thuốc vào trại thôi, cho nên nếu trong trại mà bị nhiễm HIV thì xác định là...không có thuốc uống đâu ạ , còn bệnh Lao thì do nó lây dữ wá + chủ trương nhà nước là triệt bệnh Lao nên mới có phác đồ điều trị, thử đờm và uống thuốc (uống thuốc gì mà bao gồm mấy viên trắng, mấy viên vàng, mấy viên đỏ bầm, chích thuốc nữa...lâu rồi chả nhớ tên thuốc chứ lúc ở đó em thuộc làu làu mấy cái thuốc này ^^)
lúc em làm trên trạm xá, có 1 nhóc sinh năm 92, ở Q7, tội "ăn bay gio, nhợ, dế", nghiện, khi mới nhập trại hắn cao 1m78, nặng 72kg, tướng ra rất phong độ đô con, đẹp trai...khi lên trường thì hắn phát bệnh, xét nghiệm thì bị nhiễm HIV...nhưng không có phác đồ điều trị và hắn phát bệnh sớm, trong vòng 1 tháng sụt còn 44kg, ngày nào cũng tiêu chảy liên tục, sốt 38-39 độ uống 2-3 viên Paracetamol không hạ nhiệt, không ăn uống gì được...xui 1 cái nữa là ngay lúc này hắn lại bị đau ruột thừa, thế là chuyển ra viện tỉnh để mổ, tuy nhiên một khi đã bị AIDS thì nghĩa là hệ miễn dịch đã đi tong, nên vết mổ không thể nào lành miệng, khi bệnh viện tỉnh từ chối chữa trị tiếp, chuyễn về trại thì ôi thôi...
các bác cứ hình dung nhé: từ 1 vết mổ nhỏ nó thủng thành 1 lỗ bự bằng cái tô lớn ở khoang bụng, nhìn thấy ruột và các cơ quan bên trong luôn, thấy cả khung xương ngực phía dưới chấn thủy, nước dịch đen thui + phân lỏng bỏng trong khoang đó, khi nó uống nước các bác có thể thấy nước chảy từ trên chảy xuống, sủi bong bóng ở khoang bụng và kêu tỏng tỏng...thỉnh thoảng nó lại nghiêng người sang 1 bên cho nước trong đó chảy vào 1 cái xô, hoặc lấy cái muỗng nhỏ múc nước trong đó ra...
em thì ban ngày làm ở bệnh xá, chiều mới về "cớp buồng" điểm danh và ngủ, nên anh em nhiễm và lao trên đó thay phiên chăm sóc nó, được cái phạm nhiễm và lao rất thương anh em bệnh, nên cũng ổn, mọi đêm thì nó nằm im thiu thiu ngủ, nhưng đến 1 đêm tự nhiên nó không ngủ, nằm nói lảm nhảm kể về mẹ, cha nó, nói những điều như trăn trối "con bất hiếu, con làm ba má buồn...", rồi hỏi giờ liên tục, đến sáng thì nó đau quá, trực trại kêu xe tải chở quân của trại (loại xe mà dùng chở các anh cơ động hay TNXP đến địa điểm trực chốt ấy, không phải xe cứu thương đâu, xe cứu thương trại có riêng 1 chiếc nhưng chỉ dành cho cán bộ chiến sĩ) chở lên viện tỉnh (nhưng thực chất là chở ra ngoài phạm vi trại, vì quy định trại là tuyệt đối không để phạm nhân chết bên trong khuông viên trại giam, muốn chết gì thì cứ qua khỏi cổng trại đi rồi chết) nhưng xe vừa ra khỏi cổng 50m thì nó tắt...lại chở ngược vào trại, đem ra khu đất xa xa đằng sau trạm xá để khám nghiệm tử thi
em thề là lúc khám nghiệm tử thi thằng này là giây phút kinh hãi nhất đời em, ít nhất là cho tới lúc này, nó chỉ còn là da bọc xương đúng nghĩa, em thì phải phụ cán bộ y tế làm việc nhưng chỉ cho đeo 2 lớp bao tay cao su, 2 cái khẩu trang, chân đi dép lào, trong khi cán bộ y tế thì trang bị quần áo cao su chống độc, đeo mặt nạ hơi, kiếng bảo hộ mắt...nói chung là kín mít từ chân đến đầu...lúc rạch ngực ra thì ... tim nó teo tóp, nhăn nheo, là gan thì bị bục mấy chỗ giống như có con gì từ trong đó chui ra, phổi thì như cái tổ ong đúng nghĩa, xám ngoét, đụng vào bọt khí sủi lục bục
sau khi khám nghiệm xong, làm kết luận chết bệnh thì báo cho gia đình lên nhận xác đem về, nhưng thằng này bị gia đình bỏ luôn nên trại phải đem thiêu vì nó chết bệnh không chôn được, Ban giám thị sẽ làm cho nó 1 cái lệnh Thả, đọc như đọc điếu văn trong khi đang thiêu nó và đốt tờ lệnh đó theo luôn...mạng người trong trại giam như cỏ rác, bởi vậy cán bộ và trại giam đôi khi cũng nói với nhau "mạng tù chỉ đáng 1 tờ giấy" (nghĩa là nêu bác là tù thì có chết vì bệnh, vì bị đâm chém, bị cán bộ bắn hay đập chết hay gì gì đi chăng nữa thì cái mạng của bác chỉ tốn có 1 tờ giấy thôi...đó là tờ Lệnh tha đốt theo bác đó)