Câu chuyện thời gian
Chúng mình quen nhau được bao lâu rồi a nhỉ ? Chắc a ko còn nhớ đâu , e nhớ hoài lần đầu tiên e gặp a trong 1 bữa tiệc . Một cậu bé với nước da ngâm ngâm , đôi mắt có vẻ buồn rầu , lại đi kèm với 1 khuôn mặt lạnh lùng . Cố bé cứ mãi ngắm nhìn cậu bé , quên đi 1 bữa tiệc đang ồn ào náo nhiệt xung quanh . Tại sao cậu ta buồn thế nhĩ ? Cậu ta là con cái nhà ai ? Sao lại đứng đó 1 mình , ngắm hoài ngắm mãi , tới lúc cậu bé đã lẫn vào đám đông và mất tiêu , cô bé ko còn được nhìn cậu bé nửa .
Cô bé cứ ước thầm rồi mình sẽ gặp lại cậu bé kia , cứ tới buổi tiệc truyền thống đó , cô bé ko sao cưỡng lại được , cứ đòi mẹ cho đi dự , với ước mong " được gặp cậu bé kia 1 lần nữa " . Năm tháng qua đi , 1 cô bé 15t mãi ngắm nhìn 1 cậu bé 15 t , nay cô bé đã trở thành 1 thiếu nữ , còn cậu bé kia ko bít giờ đã thế nào ? Cao lớn , thân hình ra sao , ko ai bít . Những câu hỏi liên quan tới cậu bé đó lúc nào cũng lãng vãng quanh đầu của cô bé , cô ra về với vẻ mặt buồn bả , nhung cô vẫn kieng trì muốn gặp lai cậu ta . Cứ như 1 thói quen , chĩ bít ngắm nhìn , mà ko dám lại gần .
Cuối cùng, cô bé đó cũng gặp lai cậu bé trong 1 chuyến di chơi .
Mẹ ơi , cho con đi chơi tour nha! Người mẹ đồng ý , cô bé được đi chơi với đoàn , trên đường ra ga tàu , cô cứ tìm kiếm mãi , tìm kiếm 1 cái gì đó ko có kết quả . Khi lên tàu , cô có 1 chứng bệnh gọi là say tàu , cô cứ đi ra đi vào toilet , rồi cô vô tình gặp lại người mà cô hằng mong muốn ...
Cô gái tiến về cuối toa tàu , một cánh cửa mở ra , 1 khuôn mặt thân quen nhìn cô mỉn cười , cô bé cảm thấy bị choáng ngợp , khuôn mặt đỏ , nóng bừng bừng , hồi hợp từng bước, từng bước đi qua cậu bé . Cô bé mừng thằm trong bụng , 1 niềm vui khó tả , cố cứ tìm cách đi ra đi vào chỉ với 1 điều ước là có thể chào cậu bé kia 1 tiếng .
Tàu đi mãi đi mãi xa rời thành phố , cuối cùng cũng tới bến dừng . Cô thong dong di xuống tàu , ko quan tam gì tới hành lý của mình , cứ đinh ninh là người cùng tàu tốt bụng đã đem xuống giùm cho mình .
Loa loa loa .... Trường đoàn nói : " có ai bị mất hành lý ko ? "Mọi người cứ trố mắt nhìn cô bé , hành lý của con đâu ? Cô bé cười , ko phải là con của chú cầm giùm con hả ? Mọi ánh mắt ngac nhiên đều đổ dồn vào cô bé , thì ra hành lý của cô ta đang nằm trong tay con trai của trưởng đoàn , cũng chính là người mà cô bé tìm kiếm .
ÔI má ơi , ngượng chết đi được , hành lý của tôi , trưởng đoàn chọc cô bé : " con là cô bé làm mất hành lý " . Mọi người nge xong hưởng ứng cười rầm cả lên , khuôn mặt cô bé cứ cuối gằm xát đất , ko dám nhìn ai , nhất là với cậu bé kia . Bây giờ cậu ta ko còn là 1 cậu bé nữa , cậu ta bây giờ cũng là 1 chàng trai to , cao , dễ thương rồi , chỉ có 1 cái tội là vẫn đen như ngày nào , 1 cái độc quyền mà ko thể lẫn vào ai khác được .
Đến với thành phố Nha Trang đầy thơ mộng ,nge tiếng sóng vổ rì rào , những tiếng cười giòn tan , những trò đùa nghịch ngợm trên bãi cát , chĩ có 1 góc nhỏ nào đó trong lều trại , cô bé đang ngồi 1 mình vì chứng say xe .
- Uống ko ? ( 1 nụ cười tai quái của cậu bé )
- Ko . (1 vẻ mặt khó chụi của cô bé )
Tuy khó chụi thiệt , như ng trong lòng của cô bé lúc bấy giờ mấy ai hiểu được . Một cảm giác khó tả , vừa vui , vừa hồi hợp , vừa giận , vì từ nhỏ cô bé rất ghét bia rượu .
- Đi chơi ko ? Đi chơi tàu lướt sóng ko ? Đi chơi ................. những trò chơi trên biển đều được cậu bé mời chơi hết , nhưng cô bé chỉ lắc đầu , mà ko nói gì .
Thấy có vẻ khó dzụ người ta rồi , cậu bé đành về túp lều của mình ngồi chơi với ba me và mọi người trong gia đình của mình .
Sau một lúc nghĩ ngơi trên biển , đoàn xe bắt đầu lăng bánh , đưa mọi người đến khách sạn và nhận phòng . Cảnh hoàng hôn nơi xứ biển thật là đẹp , nhưng nó cũng chóng tàn , đêm bắt đầu buôn xuống , mọi người rũ nhau ăn cơm xong rồi đi dạo cãnh đêm .
Cậu bé rũ cô bé đi cùng với a trai và các bạn mới quen trên xe , nhưng cô bé vì mệt mõi đã ko đi cùng . Cô chĩ dặn cậu bé , đi mua giùm mình cái gì cũng được để c bé ăn rồi uống thuốc . Cô bé trờ về phòng , một lúc sau , có tiếng gõ cữa . Đồ ăn nè , an đi , đi chơi nha! Cô bé chỉ mĩm cười và gật đầu , 1 cãm giác được người khác chăm sóc thật là thích thú bít bao , lòng cãm kích dân trào . Nhưng khổ nỗi cái cãm giác đó tồn tại ko được bao lâu , lại bị dập tắt . Bánh cuốn thịt , nhìn cũng có vẻ ngon đó , hihihi .............., Ủa ? Đũa đâu , hổng lẻ mình bị chơi sỏ hả ? Sao ko có đủa ?
Một cảm giác thất vọng , tức giận , 1 sự xúc phạm , cô bé giận lắm ! Cứ cho rằng người ta chơi khăm mình . Cô vừa ăn, vừa tuổi thân , cứ cho rằng người ta đang xem thường mình . Nước mắt cứ rớt xuống , rớt xuống từng giọt , từng giọt hoà quyện vào bánh cuốn , mùi vị lúc đó thế nào cô bé cũng ko còn nhớ nữa . Chỉ bít trong lòng rất giận, nếu gặp lại cậu bé , thế nào cô bé cũng tìm cách trả thù .
Căn phòng rộng , với 2 chiếc giường thật to , chỉ có 1 cô bé ở trong đó , mọi người đi chơi vẫn chưa về , cô bé ko sao mà ngũ ngon giấc được , lúc nào cũng giật mình dạy khi nge tiếng bước chân . Nhưng khi mở ra thì cả hành lang đều vắng hoe , ko 1 bóng người . Cứ thế , cô bé đã thíp đi lúc nào cũng ko bít .
Mở mắt dạy , cô nhìn quanh căn phòng rộng lớn , gường chiếu đêm qua vẫn còn nguyên vẹn , ko ai nằm . Lần đầu tiên xa nhà , lại bị đói sử lạnh nhạt , cô bé tuổi thân goi điện thoại về nhà mà khóc với mẹ : " Mẹ mua ngay vé máy bay về thành phố cho con , con muốn về liền " , người mẹ tuy rất thương con , nhưng ko thể nào đáp ứng được yêu cầu đó , chỉ còn 1 cách là gữi con mình cho trưởng đoàn chăm sóc . Bắt đầu từ đó , cô bé được ngũ chung phòng với chi gái và 2 đứa e của cậu bé . Còn cậu ta hả ??? Tất nhiên là ngủ phòng riêng rồi
Ban ngày đi chung xe với nhau , lai ngồi gần nhau , cô bé vẫn còn tức hậm hực , cậu bé và a trai nói ra câu gì đều bị cô bé đâm chọc , sock óc ,... ko buôn tha , mỗi khi nghĩ tới hộp bánh cuốn là máu trong người lại sôi lên sùng sục , phải tìm cách trả thù cho hả giận ,... Mẹ của cậu bé , nhìn thấy cả 3 người gây với nhau , lại nói :" cô bé này có sức hấp dẫn gì , mà sao 2 thằng con trai nhà này nó chọc dữ vậy " . Cô bé chĩ cuối đầu cười , còn 2 con mắt lại có hình viên đạn , đang nhắm bắn vào 2 tấm mia kia "
Buồi tối , cô gái ngũ chung giường với chị của cậu bé , 2 chị e cùng nhau tâm sự . Cô bé hỏi : " Chị ơi , hành lý của e ai mở ra kiểm tra vậy ? Sao lai bít đồ của con gái ? " . Ngưới chị mới trả lời : " Là e trai chị mở ra kiểm tra ... " - Ôi trời ơi , cứu con với , quần áo của con ...
Có bữa tiệc nào mà ko tàn đâu , tuy rất giận cậu bé , nhưng ko hiểu sao cô bé vẫn mua cho cậu bé 1 con óc .
- Làm sao mà tặng đây ? Đông người quá hà , ( cô bé cứ nhìn ngược lại nhìn xuôi , mặt dù cậu bé đang ngồi bên cạnh )
Rồi bổng đâu tiếng kèn xe của ba cô bé đang từ quê quay trở về thành phố , sẵn tiện đón cô bé lun . Cô bé cứ chần chừ , chần chừ mãi , ko bít làm sao tặng ... ba lại cứ kêu lên xe liền . Cô bé đành nhắm mắt làm liều
- Mở tay ra ! Cho nè ! ( Những câu nói ngắn củn , cọc lóc , được phát ra từ miệng cô bé , nói xong cô bỏ đi ra xe , mà ko đám quay đầu nhìn lại phía sau ).
Trên đường về cả hai người cùng nhắn tin qua lại , nhưng chỉ toàn là những câu sock nhau , tức đến lộn cả ruột ra ngoài . Nhưng sao.... mỗi khi ko có ... trong lòng lại mang 1 cảm giác kỳ lạ .