Khi tôi lớn, có hai việc tôi nhận ra ở bản thân: Đó là sự thay đổi về suy nghĩ, và cách mà ta trưởng thành. Tôi nghĩ kỹ hơn, thậm chí tính toán hơn rất nhiều, và càng lớn, tôi càng trầm đi hẳn, nhiều khi câm lặng hàng giờ đến khó hiểu. Có thể do thói quen thu mình vào vỏ ốc của bản thân để im lặng quan sát mọi việc trước sau đầu cuối, nhưng tôi nghĩ phần nhiều là do những lần tôi mắc sai lầm, gây ra những hậu quả đáng tiếc và dai dẳng. Những câu chuyện không thôi ám ảnh tôi đến bây giờ.
Tôi thấy cách mà chúng ta trưởng thành chính là cách mà ta hiểu rõ bản thân mình hơn: biết được ta yếu chỗ nào, mạnh mẽ ở đâu, tài năng và khiếm khuyết của ta là gì để khoe ra và che đậy lại. Không phải là việc ta so sánh bản thân với người này người kia, chiến thắng lúc này lúc khác, mà là cách ta đẩy lùi phần "con" - tức cái xấu và vượt lên chính bản thân mình những lúc khó khăn nhất. Bản thân ta - mỗi ngày - chính là kẻ thù và cũng là người bạn mà chúng ta phải mềm mỏng khéo léo để uốn nắn, biết cách dỗ dành và tự hoàn thiện
Tôi thấy cách mà chúng ta trưởng thành chính là cách mà ta hiểu rõ bản thân mình hơn: biết được ta yếu chỗ nào, mạnh mẽ ở đâu, tài năng và khiếm khuyết của ta là gì để khoe ra và che đậy lại. Không phải là việc ta so sánh bản thân với người này người kia, chiến thắng lúc này lúc khác, mà là cách ta đẩy lùi phần "con" - tức cái xấu và vượt lên chính bản thân mình những lúc khó khăn nhất. Bản thân ta - mỗi ngày - chính là kẻ thù và cũng là người bạn mà chúng ta phải mềm mỏng khéo léo để uốn nắn, biết cách dỗ dành và tự hoàn thiện