HÔM QUA KHÔNG CÓ NỤ CƯỜI
Ngày vắng nụ cười
Hàm răng mong muốn khóc
Ngày vắng đôi mắt
Tóc trán dường xõa lơi.
Ngày vắng một người
Xuân lan thành Thu cúc
Ném nỗi buồn vào vùng mất tích
Nỗi buồn không nhúc nhích
Treo niềm vui lên tường trước mặt
Treo lên rồi rơi xuống đất.
Ngày vắng nụ cười
Sách mới già nua giá sách
Giấy cũ nhàu mỏi mệt
Căn phòng già như một di tích
Ngày đầu năm muốn nằm cuối lịch.
Tôi từng có những ngày vắng thiếu một nụ cười, một tiếng cười. Đó là những ngày căn phòng mới sơn bỗng chốc già nua như một di tích bỏ lại lâu không có người ở, và xung quanh đưa mắt đi đâu cũng thấy lộn xộn, bừa bãi… Những cuốn sách, vài chiếc bút, ít giầy tờ, các đồ vật quen thuộc trong nhà… Chúng nằm đó chờ đợi một tiếng cười để trở nên ngăn nắp.
Những ngày vắng nụ cười không phải là những ngày ảm đạm. Đó là những ngày bình thường thôi, chiếm khá nhiều trong cuốn lịch, có thể vẫn có những tiếng cười không mấy ấm áp, có thể còn rất ồn ã. Đó là những ngày vẫn rất đáng sống và không nên buông thả một chút nào, mà vẫn cố giữ lấy một vài điều tươi đẹp trong ký ức như tin vào một lời hẹn để cho mình vẫn mong chờ ngày mai chúng sẽ trở lại.
Tôi chỉ có 1 lời khuyên: Rằng hãy chờ đợi không ngưng nghỉ, luôn luôn sẵn sàng chờ đón niềm phấn khởi, một tin vui đến bất kỳ lúc nào vì chúng vẫn quen đến một cách đường đột nhất. Khi viết cho một ngày vắng nụ cười, tôi bỗng nhớ ngày vắng một điều khác…
Hôm qua ở đây chỉ là một trừu tượng, kỳ thực nó không-phải-là-ngày-nào-cả. Có thể là một ngày nào đó đã từng và/hoặc chưa tới...
Ngày vắng nụ cười
Hàm răng mong muốn khóc
Ngày vắng đôi mắt
Tóc trán dường xõa lơi.
Ngày vắng một người
Xuân lan thành Thu cúc
Ném nỗi buồn vào vùng mất tích
Nỗi buồn không nhúc nhích
Treo niềm vui lên tường trước mặt
Treo lên rồi rơi xuống đất.
Ngày vắng nụ cười
Sách mới già nua giá sách
Giấy cũ nhàu mỏi mệt
Căn phòng già như một di tích
Ngày đầu năm muốn nằm cuối lịch.
Tôi từng có những ngày vắng thiếu một nụ cười, một tiếng cười. Đó là những ngày căn phòng mới sơn bỗng chốc già nua như một di tích bỏ lại lâu không có người ở, và xung quanh đưa mắt đi đâu cũng thấy lộn xộn, bừa bãi… Những cuốn sách, vài chiếc bút, ít giầy tờ, các đồ vật quen thuộc trong nhà… Chúng nằm đó chờ đợi một tiếng cười để trở nên ngăn nắp.
Những ngày vắng nụ cười không phải là những ngày ảm đạm. Đó là những ngày bình thường thôi, chiếm khá nhiều trong cuốn lịch, có thể vẫn có những tiếng cười không mấy ấm áp, có thể còn rất ồn ã. Đó là những ngày vẫn rất đáng sống và không nên buông thả một chút nào, mà vẫn cố giữ lấy một vài điều tươi đẹp trong ký ức như tin vào một lời hẹn để cho mình vẫn mong chờ ngày mai chúng sẽ trở lại.
Tôi chỉ có 1 lời khuyên: Rằng hãy chờ đợi không ngưng nghỉ, luôn luôn sẵn sàng chờ đón niềm phấn khởi, một tin vui đến bất kỳ lúc nào vì chúng vẫn quen đến một cách đường đột nhất. Khi viết cho một ngày vắng nụ cười, tôi bỗng nhớ ngày vắng một điều khác…
Hôm qua ở đây chỉ là một trừu tượng, kỳ thực nó không-phải-là-ngày-nào-cả. Có thể là một ngày nào đó đã từng và/hoặc chưa tới...