Hồi còn trung học, tôi với em là đôi bạn thân, cùng nhau sẻ chia mọi niềm vui nỗi buồn. Em thường nói với tôi tình cảm em dành cho tôi mãi mãi không thay đổi và cũng không gì có thê thay đổi được. Tuổi học trò nhiều mộng mơ, cứ ôm ấp mãi trong lòng niềm vui tình bạn đẹp mãi bền theo năm tháng!
Thời gian cứ lặng lẽ trôi, chúng tôi không còn chung trường chung lớp. Hai đứa bước chân vào cổng trường đại học. Tôi vẫn thường ra chỗ em chơi, ăn cơm em nấu, ăn bánh em làm, cùng em đi chơi nhiều nơi trên đường phố hà nội. Kỉ niệm đẹp mãi mãi chẳng bao giờ quên.
Nhưng cuộc đời đâu phải như mơ! Chúng tôi dần xa cách nhau mà tôi cũng chẳng hiểu vì sao. Tự bảo lòng chắc tại cả 2 đứa đều bận nên ít có thời gian quan tâm đến nhau. Hôm đi chơi cùng em, em nói với tôi, người yêu em cảm thấy không vui khi chúng tôi quá thân thiết! Tôi thấy ánh mắt em buồn!
Hôm đi chơi cùng đám bạn thời trung học, tôi vô tình được biết người yêu em đã đọc nhật kí của em. Tôi không biết trong nhật kí em viết gì, chỉ biết rằng người yêu em đã rất ghen!
Rồi đến ngày em phải lựa chọn, và lựa chọn của em là rời xa tôi, bỏ đi một tình bạn đẹp. Em nói em không muốn cả 3 người phải cảm thấy khó xử. Mọi người, và cả người yêu em đều cho rằng tôi và em yêu nhau. Không lẽ không thể tồn tại một tình bạn khác giới thực sự? không lẽ chỉ yêu nhau mới có thể quan tâm, lo lắng cho nhau? Tôi không phải là kẻ thứ 3, càng không muốn làm kể thứ 3 xen vào phà vỡ tình yêu của em. Tôi chỉ muốn làm một người bạn chân thành và giản dị, cùng em sớt chia mọi niềm vui nỗi buồn như thời còn trung học. Nhưng tất cả dường như đều đã không còn. Không còn những lá thư viết trao tay, không còn những món quà háo hức tặng nhau, không còn những tâm sự sẻ chia những vui buôn...Cái còn lại chỉ là trống vắng trong tôi và một khoảng cách xa vời.
Em trốn tránh mọi liên lạc từ tôi. Chúng tôi xa nhau mà không vì ai có lỗi. lần cuối tôi nói chuyện với em, chỉ muốn hỏi em" trong nhật kí em đã viết gì". em nói em quên rồi. ừ, cứ để em quên, cứ để đó là một bí mật cho lòng tôi mãi còn vương vấn.
Thời gian cứ trôi, chúng tôi tốt nghiệp đại học. Cũng không còn ai liên lạc với ai. Rồi một hôm, vô tình tôi được biết hôm ấy em lấy chồng. Lòng thấy buồn miên man. tôi điện cho em. kể cũng lạ, 4 năm trôi qua, ko hề liên lac, ko còn lưu số điện thoại của em mà tôi vẫn nhớ. Tôi hỏi hôm nay em lấy chồng? em trả lời trong im lặng. Tôi nói chúc em mãi hạnh phúc bên chồng. em chỉ nói một lời" xin lỗi". Tôi cũng chẳng biết nói gì thêm, lặng buồn cúp máy. Ngày xưa nói với em" sau này cậu lấy chồng, tớ sẽ đến giúp ăn cả tháng luôn". Em chỉ cười . Giờ trong ngày cưới em, cái tôi nhận được chỉ là 2 từ "xin lỗi"
ngồi viết những dòng này, tâm trí lại hiện lên hình ảnh của em. Giờ cả 2 đứa đều có gia đình riêng, đều đã làm bố, làm mẹ. Chỉ mong tìm lại tình bạn ngày xưa. không biết bao giờ mới tìm thấy được. Liệu có phải mất rồi mãi mãi không bao giờ tìm thấy?
Thời gian cứ lặng lẽ trôi, chúng tôi không còn chung trường chung lớp. Hai đứa bước chân vào cổng trường đại học. Tôi vẫn thường ra chỗ em chơi, ăn cơm em nấu, ăn bánh em làm, cùng em đi chơi nhiều nơi trên đường phố hà nội. Kỉ niệm đẹp mãi mãi chẳng bao giờ quên.
Nhưng cuộc đời đâu phải như mơ! Chúng tôi dần xa cách nhau mà tôi cũng chẳng hiểu vì sao. Tự bảo lòng chắc tại cả 2 đứa đều bận nên ít có thời gian quan tâm đến nhau. Hôm đi chơi cùng em, em nói với tôi, người yêu em cảm thấy không vui khi chúng tôi quá thân thiết! Tôi thấy ánh mắt em buồn!
Hôm đi chơi cùng đám bạn thời trung học, tôi vô tình được biết người yêu em đã đọc nhật kí của em. Tôi không biết trong nhật kí em viết gì, chỉ biết rằng người yêu em đã rất ghen!
Rồi đến ngày em phải lựa chọn, và lựa chọn của em là rời xa tôi, bỏ đi một tình bạn đẹp. Em nói em không muốn cả 3 người phải cảm thấy khó xử. Mọi người, và cả người yêu em đều cho rằng tôi và em yêu nhau. Không lẽ không thể tồn tại một tình bạn khác giới thực sự? không lẽ chỉ yêu nhau mới có thể quan tâm, lo lắng cho nhau? Tôi không phải là kẻ thứ 3, càng không muốn làm kể thứ 3 xen vào phà vỡ tình yêu của em. Tôi chỉ muốn làm một người bạn chân thành và giản dị, cùng em sớt chia mọi niềm vui nỗi buồn như thời còn trung học. Nhưng tất cả dường như đều đã không còn. Không còn những lá thư viết trao tay, không còn những món quà háo hức tặng nhau, không còn những tâm sự sẻ chia những vui buôn...Cái còn lại chỉ là trống vắng trong tôi và một khoảng cách xa vời.
Em trốn tránh mọi liên lạc từ tôi. Chúng tôi xa nhau mà không vì ai có lỗi. lần cuối tôi nói chuyện với em, chỉ muốn hỏi em" trong nhật kí em đã viết gì". em nói em quên rồi. ừ, cứ để em quên, cứ để đó là một bí mật cho lòng tôi mãi còn vương vấn.
Thời gian cứ trôi, chúng tôi tốt nghiệp đại học. Cũng không còn ai liên lạc với ai. Rồi một hôm, vô tình tôi được biết hôm ấy em lấy chồng. Lòng thấy buồn miên man. tôi điện cho em. kể cũng lạ, 4 năm trôi qua, ko hề liên lac, ko còn lưu số điện thoại của em mà tôi vẫn nhớ. Tôi hỏi hôm nay em lấy chồng? em trả lời trong im lặng. Tôi nói chúc em mãi hạnh phúc bên chồng. em chỉ nói một lời" xin lỗi". Tôi cũng chẳng biết nói gì thêm, lặng buồn cúp máy. Ngày xưa nói với em" sau này cậu lấy chồng, tớ sẽ đến giúp ăn cả tháng luôn". Em chỉ cười . Giờ trong ngày cưới em, cái tôi nhận được chỉ là 2 từ "xin lỗi"
ngồi viết những dòng này, tâm trí lại hiện lên hình ảnh của em. Giờ cả 2 đứa đều có gia đình riêng, đều đã làm bố, làm mẹ. Chỉ mong tìm lại tình bạn ngày xưa. không biết bao giờ mới tìm thấy được. Liệu có phải mất rồi mãi mãi không bao giờ tìm thấy?