triplex090
Hero
một ngày thật sự dài với anh ...
đà lạt trời lại mưa nữa rồi, anh thích mưa nhưng chỉ là những cơn mưa phùn nhẹ nhàng ... đà lạt lại mưa, mưa thật lớn, từng hạt nặng nề rơi xuống ... anh không thích mưa lớn vì khi đi dạo chỉ có một mình mình trong mưa trên con đường vắng ... khi buồn anh hay đi dạo dưới mưa ...
em đi được 10 ngày rồi phải không em ? nghe chừng là ngắn nhưng với anh sao thật dài ... từng ngày dài đằng đẵng trôi qua không thấy em ...
10 ngày, em bận rộn với nơi ở mới với những lo toan cuộc sống hằng ngày ... anh không thể bên em cùng em sẻ chia mọi niềm vui, nỗi buồn ... cả ngày anh không còn là anh cứ cầm đt định nt, định gọi cho em ... anh lại sợ ... sợ em đang đi ngoài đường, sợ em đang phỏng vấn, sợ em đang bận bịu xếp nắp ... đêm về ... ngồi on YH mãi treo status chỉ để đợi em ... nhưng khi em on rồi, 2 đứa chẳng nói gì ...
anh sợ cái cảm giác xa cách này, sợ cảm giác ngồi bàn làm việc mà vẫn nghĩ về em ...
3T17N ... còn dài thật dài với anh ...
buổi sáng nay thức dậy, lật đật lần mò cái đt, sợ em nt lúc anh ngủ quên ... vẫn nt chúc 1 ngày vui đến với em dù em có nhắn lại hay không, nó đã là một thói quen khó bỏ với anh ...
nếu là ngày trước em sẽ reply anh ngay khi thức dậy ...
nhưng giờ cả ngày dài chỉ mình anh nt đi ...
đến khi từng nỗi sợ không tên ào về ... anh gọi cho em ... từng hồi chuông ngân dài và tiếng ngắt lạnh lẽo ... em nt lại "Pan.", anh thật ngốc, em còn bao nhiêu việc lo toan, còn học hành thi cử, còn bạn bè, còn xếp nắp nơi ở mới ... em đang mệt mỏi, chán nản mà anh chỉ biết có riêng mình... anh biết, nhưng anh thật tệ, chẳng nói lời nào chia sẻ được với em ... anh thật ngốc phải không em ? một thằng con trai thật sự là khô như ngói ... dù biết những tn của anh chẳng giúp đc gì cho em, nhưng nó đã là 1 thói quen khó bỏ và nhiều nhiều nữa khi yêu em anh đã có những thói quen, đôi lúc anh sợ anh là một kẻ phiền toái với em ...
giờ anh chẳng có ai để nói chuyện, bạn bè không có ai, em thì ngày một xa anh hơn ... anh chỉ biết viết lên đây ...
đã lâu rồi, em không nói cùng anh những niềm vui, nỗi buồn như ngày trước ... giờ với em, anh thật xa lạ phải không em ?
"một năm chỉ gặp được vài lần, tình cảm rồi sẽ nhạt phai, rồi sẽ quên nhanh thôi" ... em hiểu anh hơn ai hết, anh có phải như vậy không ... "con trai lúc mới xa ai cũng vậy thôi, không nghiêm trọng đâu, từ từ rồi cũng hết" ... có hết hay không khi hằng đêm anh vẫn mơ về em, vẫn đôi lúc ngồi một mình nhớ những lúc bên em và cười một mình, những cơn đau nhói trong lòng ngực khi ngoài trời chợt mưa ... bão đang về ... anh lại sợ dưới đó có mưa không, em liệu có mắc mưa ... em đã lớn, pà xã anh đã trưởng thành nhiều rồi mà tại sao anh vẫn cứ lo những nỗi lo không tên ? chỉ đơn giản ... anh yêu em và nhớ em rất nhiều px ơi ...
3T17N ... ngắn nhưng sao thật dài với anh ... cô đơn và nhớ em rất nhiều, px ơi ....
đà lạt trời lại mưa nữa rồi, anh thích mưa nhưng chỉ là những cơn mưa phùn nhẹ nhàng ... đà lạt lại mưa, mưa thật lớn, từng hạt nặng nề rơi xuống ... anh không thích mưa lớn vì khi đi dạo chỉ có một mình mình trong mưa trên con đường vắng ... khi buồn anh hay đi dạo dưới mưa ...
em đi được 10 ngày rồi phải không em ? nghe chừng là ngắn nhưng với anh sao thật dài ... từng ngày dài đằng đẵng trôi qua không thấy em ...
10 ngày, em bận rộn với nơi ở mới với những lo toan cuộc sống hằng ngày ... anh không thể bên em cùng em sẻ chia mọi niềm vui, nỗi buồn ... cả ngày anh không còn là anh cứ cầm đt định nt, định gọi cho em ... anh lại sợ ... sợ em đang đi ngoài đường, sợ em đang phỏng vấn, sợ em đang bận bịu xếp nắp ... đêm về ... ngồi on YH mãi treo status chỉ để đợi em ... nhưng khi em on rồi, 2 đứa chẳng nói gì ...
anh sợ cái cảm giác xa cách này, sợ cảm giác ngồi bàn làm việc mà vẫn nghĩ về em ...
3T17N ... còn dài thật dài với anh ...
buổi sáng nay thức dậy, lật đật lần mò cái đt, sợ em nt lúc anh ngủ quên ... vẫn nt chúc 1 ngày vui đến với em dù em có nhắn lại hay không, nó đã là một thói quen khó bỏ với anh ...
nếu là ngày trước em sẽ reply anh ngay khi thức dậy ...
nhưng giờ cả ngày dài chỉ mình anh nt đi ...
đến khi từng nỗi sợ không tên ào về ... anh gọi cho em ... từng hồi chuông ngân dài và tiếng ngắt lạnh lẽo ... em nt lại "Pan.", anh thật ngốc, em còn bao nhiêu việc lo toan, còn học hành thi cử, còn bạn bè, còn xếp nắp nơi ở mới ... em đang mệt mỏi, chán nản mà anh chỉ biết có riêng mình... anh biết, nhưng anh thật tệ, chẳng nói lời nào chia sẻ được với em ... anh thật ngốc phải không em ? một thằng con trai thật sự là khô như ngói ... dù biết những tn của anh chẳng giúp đc gì cho em, nhưng nó đã là 1 thói quen khó bỏ và nhiều nhiều nữa khi yêu em anh đã có những thói quen, đôi lúc anh sợ anh là một kẻ phiền toái với em ...
giờ anh chẳng có ai để nói chuyện, bạn bè không có ai, em thì ngày một xa anh hơn ... anh chỉ biết viết lên đây ...
đã lâu rồi, em không nói cùng anh những niềm vui, nỗi buồn như ngày trước ... giờ với em, anh thật xa lạ phải không em ?
"một năm chỉ gặp được vài lần, tình cảm rồi sẽ nhạt phai, rồi sẽ quên nhanh thôi" ... em hiểu anh hơn ai hết, anh có phải như vậy không ... "con trai lúc mới xa ai cũng vậy thôi, không nghiêm trọng đâu, từ từ rồi cũng hết" ... có hết hay không khi hằng đêm anh vẫn mơ về em, vẫn đôi lúc ngồi một mình nhớ những lúc bên em và cười một mình, những cơn đau nhói trong lòng ngực khi ngoài trời chợt mưa ... bão đang về ... anh lại sợ dưới đó có mưa không, em liệu có mắc mưa ... em đã lớn, pà xã anh đã trưởng thành nhiều rồi mà tại sao anh vẫn cứ lo những nỗi lo không tên ? chỉ đơn giản ... anh yêu em và nhớ em rất nhiều px ơi ...
3T17N ... ngắn nhưng sao thật dài với anh ... cô đơn và nhớ em rất nhiều, px ơi ....