Mỗi Ngày 1 Chuyện Ma

Status
Not open for further replies.
hồi nhỏ mình cũng sợ ma dữ lắm, bây giờ lớn rồi chỉ sợ bị người giả ma nhát thôi, chứ ma thật thì ko sợ muốn gặp một lần cho biết :D
 
Trường cấp II em học xây bên cạnh một mép vực, ngày xưa người chết đói năm 45 được cho lên xe kéo, đổ xuống đó, đổ vôi bột lên, lấp đi. Mọi người còn kể chuyện về những cái xác vẫn còn lờ đờ kêu rằng họ chưa chết, nhưng cũng được chôn xuống cái hố chôn tập thể đó. (Ai ở thị xã Tuyên Quang, hỏi trường Hồng Thái thì biết nhiều về vụ này). Giờ vẫn không có ai có ý định khai quật để gom người ta lại. Riêng hồi tụi em xây 1 phòng sinh hoạt Đội khoảng 6m vuông, thợ xây đã phải mang về 3 cái tiểu sành để đựng xương cốt lấy lên từ móng - làm giữa ban ngày, học sinh xem đông. Tụi em hồi ý làm gì có lao công, cứ phân công nhau trực nhật thôi. Sáng hôm sau 6.30 vào lớp rồi, thì phải đến quét tước từ chiều hôm trước, lúc khối chiều học xong. Quét xong, em mang rác đi đổ, cứ thấy 2 người đi trước mình, nhưng nhìn không rõ, trời cũng nhá nhem tối, ra tới chỗ đổ rác là vị trí cái vực trước kia, thấy họ biến mất. Em vẫn chưa nghĩ ra, nhưng sau khi em quay lưng trở về lớp, thì thấy lưng lạnh toát, và có tiếng "khè... khè" ngay bên tai. Sáng hôm sau, em bị ốm, nằm viện 2 tháng - đúng 60 ngày, đủ điều kiện để ko được thi lên lớp năm ấy. May mà cô giáo xin cho. Trong 2 tháng ấy, ngày em thức, đêm em ngủ, và khi ngủ, thấy rất nhiều người đói rách lũ lượt đến thăm (điều này em ngủ nhưng lại nói ra miệng rất rõ, khiến cả phòng bệnh kinh hồn), và Bệnh viện đưa đủ bác sĩ đến khám mà vẫn ko phát hiện ra em bị sao, dù ngày nào em cũng sốt đùng đùng.
 
Cách đây 2 năm, em trai mình sang du học tại một trường ĐH ở một thành phố rất đẹp ở Trung Quốc. Hai VC mình nhân cơ hội này đưa cậu em sang nhập học, vừa là để xem nơi ăn chốn ở, xem trường ĐH của họ như thế nào cũng vừa là đi du lịch luôn. Sang đến nơi, sau khi đóng tiền và làm các thủ tục xong, em mình đuợc phân ở một phòng trên tầng 4 của KTX nam, ở cùng với 1 sinh viên VN và 1 SV người TQ. Phòng rất đẹp, tiện nghi, có cả bình nước nóng, điều hoà và điện thoai...Điều kiện phải nói là rất tốt cho các SV học tập. Hoàn toàn yên tâm về môi trường và điều kiện sinh hoạt ở đây, VC mình sau khi vui chơi ở đó mấy ngày thì trở lại VN không quên ghi lại số điện thoại của phòng cậu em trai để thỉnh thoảng ở nhà gọi sang. Khoảng hơn 1 tháng sau, cả nhà gọi điện thoại sang phòng em trai mình nhưng chẳng bao giờ có ai nhấc máy. 8h tối......10h tối....rồi 12h đêm gọi sang cũng không ai nghe. Hôm truớc gọi như vậy, mấy hôm sau cũng vẫn thế. Lúc đầu cả nhà rất bực dọc vì nghĩ rằng cậu em mình chẳng chịu học hành gì, đi chơi, rồi qua đêm ở chỗ khác nhưng mấy ngày liền như vậy thì cả nhà hoảng hồn thực sự vì không biết tình hình bên đó như thế nào. Mình vội vã lên mạng viết email và nhắn trên YM cho nó. Vì quá bực bội và lo lắng, mình chửi nó thậm tệ vì tội ko chịu học hành và đi qua đem bừa bãi. Hai ngày sau mình nhận đuợc thư của cậu em trai. Trong thư nó viết " Nhận đuợc thư của chị mà em đã khóc. Chị có biết một thằng con trai 20 tuổi phải khóc vì những lời của chị ko ? Em không phải như ở nhà nghĩ đâu . Còn nếu chị muốn biết vì sao bọn em ko ở trong phòng đó thì em cũng sẽ nói để chị biết. Chị có nhớ cái dòng chữ TQ màu đỏ viết bay bướm ngay gần cửa sổ, mà hôm sang chị cứ hỏi là " Chữ gì " ko. Đấy là chữ Wỏ ái nỉ viết bằng máu đấy. Lúc đầu, bọn em con trai cũng chẳng ai để ý nhưng sinh hoạt trong phòng nhiều lúc rất kỳ lạ. Nhiều đồ vật vừa để ở lúc sau quay vào đã ko thấy đâu. Thông thường, buổi tối thời tiết trở lạnh nên chúng em thường đóng cửa sổ, nhưng gần sáng lại thấy cửa mở tung, chả hiểu sao !!!! trong khi cửa sổ đều có móc cài. Khi ngủ, chúng em thuờng hay mộng mị, còn nặng ra thì bị bóng đè. Trong phòng buổi tối, khi đã tắt đèn đều có cái cảm giác rờn rợn, lạnh lẽo ... Có đêm còn nghe như có tiếng khóc ỉ ôi đâu đó. Đầu tiên, chẳng thằng nào nói với thằng nào vì sợ bị chê là yếu bóng vía mà bọn em thì toàn những thằng thanh niên cao to, suy nghĩ hiện đại, luôn bài trừ mê tín dị đoan. Đuợc gần 1 tháng thì chúng em cảm giác ko chịu đuợc, nói chuyện với nhau và cùng tìm hiểu về phòng này. Chị biết không, cách đây hơn 2 năm, trong căn phòng đó có một nữ sinh viên người Nhật đã thắt cổ tự tử trong chính cái phòng của bọn em. Cô ấy yêu 1 lưu HS nguời VN, ko hiểu sao sau 1 thời gian hai nguời chia tay nhau, cô ấy ko chịu nổi cú sốc, liền lấy máu của mình viết tên chàng trai và chữ WAN lên tường, sau đó thắt cổ chết. Đó là lý do vì sao sau khi biết mọi chuyện chúng em phải chuyển ngay sang phòng khác và chưa kịp báo về cho nhà ".
 
truyện ma cứ đọc ban ngày sống cho thọ :D
 
Năm đầu tiên ở ĐH nghỉ hè tui về quê của thằng bạn chơi. Tổng cộng là 7 đứa, 3 gái 4 trai cộng với ba của nhỏ bạn nữa đi về Bình Châu chơi, về BC ở nhà thằng bạn có má với em trai nó. Má của thằng bạn quý mấy đứa lắm nấu cháo gà rồi làm đồ ăn đủ thứ, em của thằng bạn cũng hiền mà ngoan, lễ phép. Mấy đứa con trai con gái năm 19, 20 tuổi thiệt tình coi trời không ra cái gì hết, tối ăn cơm xong kéo ra lộ tán phét. Nhà thằng bạn không phải khu tỉnh lị mà đi miết vô trong nên ta nói nó vắng teo à, buổi tối ngoài tán phét và đánh bài ra không còn làm được cái gì nữa hết. Nói đông nói tây một hồi mấy đứa bạn hỏi nó “ở đây có gì hay ho không?” Thằng em bạn rụt rè “Em nghe nói cách đây mấy mấy trăm thước có một mộ của hai anh em sinh đôi mới chết người ta đi ngang hay bị nhát” Ối mẹ ơi cảm đám nghe như bắt được vàng, đi, đi coi liền. Nguyên đám kéo nhau rồng rắn đi ra đó, cái mộ mới đắp ngay dưới bụi tre nhưng đứng muỗi chít muốn nát đít mà không thấy cái gì hết nên đi về, vừa đi vừa càu nhàu thằng em mày dẫn đi cái chỗ gì mà cóc thấy gì hết vậy.Về tới nhà thằng em nó nói “Cách nhà mình mấy căn có một căn nhà hoang, chủ trước tự tử trong đó, nếu mấy anh chị muốn em dẫn mấy anh chị đi coi” Cả đám đồng ý liền, nó quay vô nhà lấy 3 nén nhang, lúc đi ra hỏi sân tụi tui gặp mẹ thằng bạn đi vào, bả hỏi “mấy đứa bay đi đâu đó”, tụi tui nói “dạ đi vòng chơi”, bả dặn “coi chừng đó nha”. Tụi tui hỏi “dạ coi chừng gì bác” [tưởng bả dặn coi chừng rắn rít này nọ, bả nói giọng thẳng băng “coi chừng ma”.Hic, người lớn đã nói vậy thiệt tình tụi tui không dám giỡn mặt nữa, cả đám nắm tay nhau, ba đứa con gái được ưu tiên đi giữa, hai đứa con trai trước, hai đứa bọc hậu, rồng rắn đi qua nhà kia. Tới nơi thằng em đốt nhang, tụi tui cử thằng gan nhất khấn, nội dung thế nào tui cũng chả nhớ, đại loại là tụi con ở tp về, không có ý dám khinh động, chỉ là cả đời chưa bao giờ gặp nên muốn gặp một lần để tin tưởng thờ phụng [hic, coi láo toét ghê không, kêu ra cho gặp để tin mới ghê]. Tụi tui đốt nhang xong đứng đợi, đốt gần tàn nén nhang mà không thấy gì tụi tui mới quay qua khoảng sân chứ không nhìn vô căn nhà hoang nữa, thằng em vẫn nhìn, bỗng dưng nó kêu thất thanh, anh chị thấy gì không, tụi tui quay lại không thấy gì, hỏi nó chiện gì, nó nói anh chị không thấy người đàn ông áo trắng người đầy máu hả? Má ơi tụi tui mà thấy gì cho chết liền đi nhưng mà cả đám cũng ráng banh mắt lên mà coi, vẫn không thấy gì, nói nó em chỉ rõ coi, ở đâu, thằng em đã bắt đầu xuất mồ hôi lạnh, mắt nó bắt đầu dại đi, giọng lạc hẳn đi và coi chừng như muốn tè trong quần. Hic, tuy chưa thoả mãn ước mong nhưng thấy thằng em sợ quá nên tụi tui đành kéo quân đi zìa. Phải có hai đứa bạn trai dìu nó vì nó gần như bước không nổi. Má thằng bạn hết hồn khi tụi tui bưng thằng nhỏ về, tụi tui áy náy muốn chết luôn. Suốt cả đêm thằng nhỏ mớ kêu người này người nọ miết. Sáng ra tỉnh dậy thì nó không nhớ gì hết. Tụi tui đành im re luôn không dám nhắc nữa.Tối hôm sau ăn cơm xong tụi tui lại ra ngoài đường ngồi tán phét chuyện em thằng bạn. Thằng bạn tui nó nói không biết tại sao nữa, em nó rất hiền lành, không bao giờ nói dối, mà chuyện nó lạc giọng, vã mồ hôi lạnh và lả người tối qua thật không thể nào giả tạo được. Thằng bạn tui đoán là chắc thằng nhỏ đã sợ và cũng nhẹ vía nên thấy vong, còn tụi tui tụ tập đông quá nên không thấy được. Tụi tui ngồi nói chuyện miết đến lúc sương xuống luôn, lạnh ơi là lạnh mà vẫn còn tám [lâu lâu mới có dịp đi chơi mà]. Ở dưới quê khoảng 8h là không thấy ai đi ngoài đường mà lúc đó là cũng phải 11 – 12 giờ rồi, mải nói chuyện tự dưng tụi tui nghe giọng một người đàn ông nói “sao giờ này còn chưa ngủ mà cả đám còn ngồi đây” Tui vẫn nhớ thằng bạn tui trả lời “ở sg về ngủ sớm hong quen chú ơi” xong tụi tui quay lại nói chuyện tiếp. Trời ơi khoảng 1 phút sau thôi tụi tui lạnh cả sống lưng vì 7 đứa không hề thấy ông này đến và đi như thế nào, cũng không đứa nào thấy cái mặt ổng ra sao, không nghe tiếng bước chân của ổng lúc ổng đi luôn, hic, tụi tui vẫn thắc mắc hoài không biết ổng có phải “hiện ra” cho tụi tui gặp mà tụi tui không biết hay không nữa. Hơn 10 năm rùi mà mỗi lần nhớ lại tui vẫn thật sự không biết ổng là người hay ma …
 
Hôm qua bà giúp việc kể chuyện bà mắt thấy tai nghe cho em khi em nói chuyện ma với bà. Cách đây ba năm bà vào Sài gòn làm công nhân xây dựng nuôi con học Đại học, bà kể rằng mỗi công trình bà làm bao giờ cũng ít nhất 2 người chết, nhưng những chuyện đó không bao giờ lọt ra ngoài. Bà đã chứng kiến tận mắt những trường hợp chết hết sức thương tâm. Bấy giờ Công ty xây dựng làm một hàng cột điện, làm đã được mấy trăm cột rồi, bỗng đến cái cột này không hiểu sao chết mất 3 người, trong đó một người là bà chứng kiến tận mắt, bà nói nó đang ở trên cao, bỗng một miếng sắt rơi xuống xả từ yết hầu xuống tận bụng, lòi cả ruột cậu thanh niên ấy, khi thấy ruột mình ra ngoài, cậu ấy còn lấy hai tay lôi vào, miệng nói: bác ơi cháu không sao đâu, cháu không chết đâu, đến khi xe cứu thương đến, đưa cậu ấy đi 10phút thì cậu ấy mất. Còn cái cây cột điện ấy người ta cũng cúng vái nhưng khi vừa chôn cột xong, tự dưng cái cột đổ xuống cong như bị ai vít xuống ấy. Hôm ấy đơn vị cử một cậu thanh niên ở lán ngoài cây cột trông công trình, đến quá nửa đêm thấy cậu chạy về làng la hét ầm ĩ, mọi người đổ xô ra hỏi thăm, cậu ấy nói quá nửa đêm đang ngủ nghe thấy tiếng gõ cửa, một người bước vào nói rằng: "Vừa rồi chính chúng ta làm chết mấy người ấy đó, vì đâu đất nước này được thái bình, vậy mà các người lấy cọc đóng vào xương chúng ta, chúng ta mới chỉ cảnh cáo cái Công ty này thôi."Mọi người bảo cậu ta là anh mơ ngủ đấy thôi, nhưng anh ta hét ầm lên đó là sự thật, có người thật và nói đúng thế. Sau thì mọi người cũng nhổ cái cột điện lên, tìm phía dưới, ôi chao là xương người, bà giúp việc bảo xếp ra phải đến 3 thúng xương người. Còn mình thì kết luận: sao ma ác thế, mọi người chỉ là vô tình, sao lại giết họ.Sợ thật




Chuyện là thế này, nhà em ở đối diện hộ sinh B, chỗ cây đa nhà bò, Lò Đúc ý ạ. Nhà em là biệt thự từ thời Pháp, phòng ngủ của em có ban công hướng ra mặt đường, gần đối diện với cửa hộ sinh. Thằng cu nhà em năm nay 4,5 tuổi, hiện nghỉ hè ở nhà, trước nó vẫn ngoan, ở nhà với bố mẹ hay đi học thì đều ngủ trưa đúng giờ, đầy đủ. Vậy mà từ hôm nghỉ hè đến giờ khoảng 1 tuần không hề ngủ trưa, trưa nay bác giúp việc hỏi tại sao không ngủ thì nó nói con cứ nhắm mắt vào là thấy bao nhiêu bạn trêu con, vợ em gọi về hỏi nó cũng nói vậy. Em sợ vãi ra, hỏi ở nhà thì thằng cháu con ông anh họ nhà bên cạnh thỉnh thoảng cũng có đêm quấy, cứ chỉ tay về hướng nhà hộ sinh mà khóc. Em biết nhà hộ sinh có nhiêu vong trẻ em, có mấy thầy em quen đều nói ở cây đa vong trẻ em ngồi đầy trên cành... Hồi trước luc con em còn nhỏ, có lần dọn giường em vứt mất con dao nhỏ để đầu giường từ lúc đón con ở viện về thò đêm nào nó khóc quấy, sau em để hẳn con lê AK ở đầu giường thì ngon lành luôn.
 
Last edited:
Đọc được 2 chuyện mà rợn hết cả người. may mà sắp sáng rồi
Mình có chị gái mất cách đây khoảng 7 năm rồi, mình hay mơ thấy chị, đặc biệt là khi nào mình có chuyện buồn, trong mơ 2 chị em chơi đùa vui lắm, như thể chị mình đến an ủi mình vậy. cứ khi nào mơ là mình luôn có cảm giác chị mình vẫn còn sống. thậm chí có lần bố mẹ mình cãi nhau, có thể sẽ ly dị nữa, mình khóc nhiều. cố gắng hòa giải nhưng không ai nghe, khi đó mình đã có ý nghĩ là phải gọi điện thoại cho chị để mách chị để chị để chị giải quyết nữa :), có vẻ rất hâm nhưng mình cũng không hiểu tại sao lúc đó mình lại có suy nghĩ đó nữa.. Nhưng mà sự thật thì chẳng bao giờ thay đổi được. buồn
 
Đọc được 2 chuyện mà rợn hết cả người. may mà sắp sáng rồi
Mình có chị gái mất cách đây khoảng 7 năm rồi, mình hay mơ thấy chị, đặc biệt là khi nào mình có chuyện buồn, trong mơ 2 chị em chơi đùa vui lắm, như thể chị mình đến an ủi mình vậy. cứ khi nào mơ là mình luôn có cảm giác chị mình vẫn còn sống. thậm chí có lần bố mẹ mình cãi nhau, có thể sẽ ly dị nữa, mình khóc nhiều. cố gắng hòa giải nhưng không ai nghe, khi đó mình đã có ý nghĩ là phải gọi điện thoại cho chị để mách chị để chị để chị giải quyết nữa :), có vẻ rất hâm nhưng mình cũng không hiểu tại sao lúc đó mình lại có suy nghĩ đó nữa.. Nhưng mà sự thật thì chẳng bao giờ thay đổi được. buồn
chuyện đã qua rồi thôi thì em cố gắng đừng nghĩ đến chị em nữa để chị em được siêu thoát ,không biết khi chị em chết đã cầu siêu tụng kinh gì chưa nhỉ ,có đưa lên chùa chưa ,khi người dương nhớ đến người âm và nhắc họ hoài họ không siêu thoát được đâu ,chúc em sớm quên đi những chuyện buồn và người chị của mình nhé
 
chuyện đã qua rồi thôi thì em cố gắng đừng nghĩ đến chị em nữa để chị em được siêu thoát ,không biết khi chị em chết đã cầu siêu tụng kinh gì chưa nhỉ ,có đưa lên chùa chưa ,khi người dương nhớ đến người âm và nhắc họ hoài họ không siêu thoát được đâu ,chúc em sớm quên đi những chuyện buồn và người chị của mình nhé
Theo phong tục quê em thì vì chị em còn trẻ nên sẽ đưa hương hồn chị em đến chợ (đại loại như mấy kiểu chợ phiên, lễ hội) cho có nhiều người đông vui, chơi bời suốt ngày, mọi người bảo cõi âm cũng giống dương gian mà. em cũng mong là chị em được siêu thoát :) với cả mọi người bảo không được quá nhớ người quá cố vì họ sẽ vướng vấn trần gian mà không thể siêu thoát được, còn nếu quên thì họ sẽ về trách đó.
 
Theo phong tục quê em thì vì chị em còn trẻ nên sẽ đưa hương hồn chị em đến chợ (đại loại như mấy kiểu chợ phiên, lễ hội) cho có nhiều người đông vui, chơi bời suốt ngày, mọi người bảo cõi âm cũng giống dương gian mà. em cũng mong là chị em được siêu thoát :) với cả mọi người bảo không được quá nhớ người quá cố vì họ sẽ vướng vấn trần gian mà không thể siêu thoát được, còn nếu quên thì họ sẽ về trách đó.
nhớ thì mỗi năm đám giỗ 1 lần thắp nhang ,cúng kiến nhớ đến họ ,chứ ko phải nhớ họ thường xuyên rồi kêu gọi họ thường xuyên đâu em
 
đã có mẹ nào (trộm vía tỉ lần) phải năm ở khoa Sản 3 viện C chưa nhỉ? Khoa này không đông đúc như khoa Đẻ hay Hiếm muộn, toàn là những người sản hậu, rồi lằng nhằng xung quanh chuyện sinh nở - những lằng nhằng rất nguy hiểm ấy, cùng với sản phụ bị nghiện hoặc nhiếm H thì vào đây chuyển dạ. Trong khoa có 1 phòng mổ riêng. Đêm hôm đó tớ vào cấp cứu rồi nằm lại trong phòng số 3 một mình. Khi tớ vào thì chẳng còn ai nằm ở đó nữa. Mọi người ra viện hết. Cả khoa cũng chỉ có vài ba bệnh nhân. Tớ đẻ xong thì bị cấp cứu nên để con ở lại, bố ở nhà trông con, mẹ đi cấp cứu và nằm lại viện 1 mình. Nửa đêm. Rõ ràng giường bên kia có 1 sản phụ (ai vào đây cũng đồng phục áo váy trắng lê thê như nhau cả) ngồi gật gù cho con bú. Tóc xoã kín mặt nên tớ cũng k nhận ra. Mệt quá, vì đêm đó là đêm đầu tiên sau khi tớ trải qua 2 vụ co giật kinh hồn. Tớ cũng chẳng kịp tư duy gì nữa. Gần sáng. Vẫn sản phụ ấy ngồi gật gù cho con bú. Tóc xoã. Áo quần trắng toát. Sáng hẳn. 6h bác sĩ gõ cửa từng phòng (ở đây phải đóng kín, vì kẻ gian rất hay đột nhấp vào. Có người gối tiền và đt dưới gối, còn bị chúng nhấc đầu lên lấy đi đàng hoàng giữa ban ngày). Rõ ràng, tớ vẫn nằm một mình một phòng. Giường bên kia trống trơn. Sáng hôm đó, 1 sản phụ bị thai NTC nhưng vẫn đi nạo bình thường ở phòng mạch tư, được đưa vào nằm giường đó, gào thét suốt ngày vì đau đớn. Ở đó 5 ngày, tớ mới thấy "ra đi" là chuyện bình thường, ngày nào cũng có. Vì thế nên oan khuất hay nuối tiếc dương gian mà lẩn quất quanh đó chắc cũng nhiều.:Sad: Cầu cho họ chóng siêu thoát.
 
Hồi trước mẹ chồng em ở Phú Nhuận, ngay khu dân cư mới Phan Xích Long bây giờ là con sông nhỏ, có cái cầu mà mọi người thường hay ra đó đi tiêu(chắc các mẹ biết loại cầu tiêu ngồi ở sông, đi xuống dưới cho cá ăn chứ ạ?). Loại đó họ làm nguyên dãy dài, cho nên người ngồi bên này có thể nhìn thấy người bên cạnh luôn(nhưng 2 khu nam nữ riêng biệt). Mẹ chồng em kể có ông kia vào đi tiêu buổi tối, tự nhiên thấy đằng xa xa trong cầu tiêu có 1 người cũng ngồi đi tiêu luôn nhưng ông ta ko thấy cái mình, chỉ thấy cái đầu to mà cái đầu đó càng ngày càng cúi xuống, cúi xuống, ông ta thấy thế sợ quá bỏ chạy, đang chạy giữa chừng thì gặp 1 người đàn bà đi trên đường, ông ta mới nói rằng hồi nãy có gặp một cái đầu to lắm, đích thị là ma rồi, bảo người đàn bà đó cẩn thận. Người đàn bà nói với ổng rằng:"có phải ông nhìn thấy cái đầu này phải ko?". Ngay lập tức cái đầu người đàn bà đó bỗng nhiên phình to lên, tóc tai xù lên. Ông kia thấy vậy vội vàng chạy về nhà, ko dám ngoái lại nhìn. HÔm sau mới kể cho mọi người nghe, nhưng mấy ngày sau ko hiểu sao ông ta lăn đùng ra chết.
 
Mình kể chuyện thật 100%, chuyện của đứa em chú bác với mình về bà nội Mình có đứa em chú bác tên Bảo, gia đình nó có 4 đứa con trai, ba nó là út nên gđình ở với bà Nội. Bà Nội thương nó nhất vì so với mấy anh em nó đều là thầy giáo, y sĩ, nó thì chỉ học hết lớp 9 rồi có vợ và 2 vợ chồng bỏ quê lên tp buôn bán. Một hôm nó gọi điện kêu mình qua nhậu, mình nói bận, rồi nó nói anh qua đi tui kể chuyện nầy cho anh nghe. Khi nhậu vô vài ly nó mới hỏi "dạo nầy anh có nằm mơ thấy bà Nội không?" Tui nói "không. Từ hồi Nội chết tới giờ anh không thấy gì". Rồi nó bắt đầu kể. Cách đó khoảng 3 tháng trước khi Nội chết, nó với vợ nó về nhà. Khoảng 7h30, 2 vợ chồng nó nằm mà chưa ngủ, tự nhiên nó thấy bà Nội từ cửa bước vào bên giường. Nội nói chuyện với nó, hỏi thăm làm ăn, than thở....Con vợ nó nghe chồng nó nói chuyện mà run, ôm chật cứng (vợ nó thì không thấy, chỉ nghe nó nói chuyện). Nội hỏi thăm một hồi, rồi nói "lần nầy Nội đi xa lắm, lâu lắm không về", rồi dặn nó nhớ khám bệnh...Trước khi đi Nội tới chỗ nó vuốt lên má nó. Nó nói lúc đó cảm thấy lạnh ngắt trên má. Sáng ra, nó kể cho ba má nó nghe, chú mình mời thầy về cúng. Nó vái "Nội thương con thì phù hộ cho con khỏe mạnh, làm ăn tốt, đừng cho con thấy nữa...". Từ đó nó không thấy gì hết. Cách đây gần 2 năm rồi.


Chát đêm
Truyện sưu tầm

Khi mà mình còn học lớp 6 , lúc đó internet cũng bắt đầu thịnh hành lắm , nhất là trò Audition khi đó mới ra , mình và thằng bạn tên trí lúc đó cũng là dân nghiện nét lắm , cứ hễ tới ngày cuối tuần đc nghĩ là cắm đầu ra nét ngồi từ sáng cho tới khuya , có khi chơi cã ngày lẫn đêm ko về nhà , lúc đó trò võ lâm cũng mới ra thì phãi , tôi thì ngồi cày cuốc thằng bạn tôi thì ngồi chát w gái , mãi chơi nên cũng đâu để ý nó chát w ai , có lần nó kêu tôi nhìn qa máy nó , nó nói
"Mày nhìn con nhõ này xem , tươi không"
nhìn vào cái yahoo nó , thấy cái hìh trắng đen như hệt di ảnh cho người chết , tôi bảo
"Hình ai mà thấy gê qá vậy"
nó bát đầu tôi rồi cứ cười mũm mĩm chát , trời ơi , lớp 6 mà đã biết êu rồi , con nít quỹ mà , chát biết bao lâu rốt cuộc 2 đứa nó cũng hẹn ra gặp nhau , thằng trí nó sợ nên cũng cố tình rũ tôi theo để bớt sợ , cã 2 chúng tôi tới cái chỗ con nhõ đó hẹn đợi mãi mà chẵng thấy tâm hơi đâu , cã 2 lũi đũi đi về , thằng trí thì buồn khi ko đc gặp nàng , tôi mắng cho nó 1 trận , xong rồi bỏ về nhà , qua hôm sau qa nhà tìm nó đi hox thì thấy nhà nó có tang , mà người chết lại là nó , cứ tưởng tối qua nặng lời qá nó tự ái rồi tự tử , hõi mẹ nó , thì mẹ nó nói , tối qa nó ở trong phòng chát với bạn nó , xong thì nó mở cửa sổ ra nhãy lầu tự tử , mẹ nó có xem nội dung chát , trong đó con nhõ hay chát w nó tên thư kỳ , bằng tuổi nó , rủ nó đi nhảy lầu , ức chế bã mới tìm đến công ăn nhờ người ta tra sổ đỏ mới biết con nhỏ thư kỳ này là con của 1 hộ gia đình giàu có ở Q12 , khi tang xong thằng trí ba má nó cùng tôi có qua Q12 để khiếu nại nhưng chỉ nhận được 1 câu trả lời từ gia đình rằng "Thư kỳ đã chết cách đây 2 năm về trước" vẫn còn giấy chứng tử của bệnh viện =.='
 
Last edited:
Các bạn nghe nói về CHÚA NGỤC chưa? Thằng bạn đi trại về kể cả phòng 40 thằng đầu trộm, đuôi cướp mà ko dám đi vệ sinh 1 mình!
Ngày mai sẽ update cho các bạn!
 
mình thích nghe truyện ma nguyễn ngọc ngạn vì giọng lão đọc rõ ràng và nhất là truyện viết ra đều dựa trên chuyện đời có thật ko hư cấu , phải nói là vừa rùng rợn vừa răn dạy con ng ko dc làm điều ác , quả báo luôn rình rập lấy mạng kẻ ác bất cứ lúc nào

gthieu các bạn 1 truyện mình vừa nghe đêm qua - Bóng ma bên cửa


ai có clip truyện ma share mọi ng luôn nha !
 
1) câu chuyện này là của mẹ mình .Nhà mình khá rộng mẹ,ba và mình ở phòng chính,còn anh mình thì ở phòng nhỏ dưới nhà sau, nhà mình còn dư 1 phòng để khi có gia đình mình bên nước ngoài về thì ở phòng đó.Chuyện như sau : bữa đó ngoại mình bên mỹ về nên ở phòng dưới, mẹ mình cũng vô ngủ chung với ngoại .Ngoại ngũ trên giường còn mẹ mình nằm dưới đất cạnh giường đó. Đi ngũ nhưng vẫnbật đèn sáng trưng lúc khuya mẹ mình giật mình dậy thì cảm thấy như bị đơ người ko cử động đc cũng ko lên tiếng đc, chỉ có thể nhìn nhưng ko quay đầu sang chỗ # đc chỉ có thể nhìn 1 hướng .Mẹ mình nhìn thấy có 3 bóng đen đang ngồi trên bộ ghế salon trong phòng nói chuyện với nhau, bàn tán xì xầm gì đấy , mẹ mình hoản quá định kêu ngoại nằm trên giường nhưng ko tài nào gọi đc.1 lúc sau mẹ thấy có 1 bóng đen đè lên mình rồi mẹ mình bật dậy la làng, mồ hôi đổ ra như tắm .Đến lúc này mà ngoại mình vẫn ngủ ngon ko hề biết gì .

2) chuyện này xảy ra ở Cần Thơ .có 1 thằng nhox đi bưng hũ tiếu gõ cho cho chủ .thường ngày buôn bán ế ẩm nên chủ kêu nó đi wa các làng bên cạnh để gõ kiếm khách . vì ko rành đường nên nó đi đại và nó đi đến 1 khu nọ .khu này trông có vẽ rất u ám . nó vừa đi vừa gõ lóc cóc thì trong nhà người ta chạy ra kêu nó vào để gọi món ăn . hầu như nhà nào cũng gọi hũ tiếu , thằng nhox mừng thầm vì chuyến này chắc chủ sẽ tăng lương cho mình đây . nó chạy về kêu chủ làm hũ tiếu cho khách .ông chủ lấy làm lạ nơi đây ko đông dân lắm sao nó kiếm đc nhìu khách thế ?? nhưng ông cũng làm và đưa cho nó bưng di cho khách . thằng nhox bưng hũ tiếu vào khu lúc nãy giao cho khách . họ ăn sạch sẽ luôn cả nước lèo cũng ko còn 1 giọt họ nói với nó rằng họ rất là đói và họ po cho nó rất xộp . thằng này khoái chí về giao tiền cho chủ, ông chủ lấy làm lạ rằng ở khu này mà có nhiều khách xộp đến thế sao . nhưng ông cũng ko còn nghi ngờ nữa vì tiền thì ai ko ham .hôm sau thằng này lại đến khu đó mời khách vẫn như hôm wa họ trã tiền rất xộp .sau 2,3 bữa ông chủ kiểm tra sổ sách , lấy tiền ra đếm lại thì thấy ko đủ nhưng ong lại thấy có 1 đống giấy tiền vàng bạc ở trong này .ông nghi ngờ thằng nhox này chơi ông nhưng chợt nhớ lại nó đưa mình đúng là tiền mà . đến tối hôm đó ông đi theo nó đến cái khu nó mời khách . theo 1 hồi theo dõi ông kinh hãi khi thấy nó bước vào khu nghĩa địa . dù thấy sợ nhưng vẫn núp sau bụi cây để theo dõi . ông thấy nó đi đến trước các ngôi mộ rồi đặt hũ tiếu ở từng ngôi mộ sau đó 1 lúc nó dọn tô và lụm những tờ vàng mã dưới đất đem về . đến sáng ông đưa nó lên chùa tìm thầy và kể lại việc ông nhìn thấy đêm wa cho thầy nghe.nghe xong thầy dòm mặt thằng nhox và nói :" vì nó yếu bóng vía wa nên bị ma trêu nên nó mới thấy những cảnh mà ma bày ra " . nghe xong thằng nhox này bõ nghề bưng hũ tiếu gõ luôn , chắc vì bị shock wa nên sau này thằng nhox ko bình thường cho lắm .
 
hôm trước có 1 ngày quên post hôm nay post thêm bài này bù :D

Câu chuyện mình sắp kể dưới đây xảy ra ở miền tây ( hình như là cần thơ) vấn đề thật hay ko thì mình cũng ko chắc vì mình cũng chỉ nghe chị mình kể lại thui : bạn nào thấy hay like dùm 1 fat nhé .


Có 1 cặp vợ chồng kia sống ven sông ,người vợ có thai đc 9 tháng (mình xin nói thêm về vùng đất mà họ ở cũng đc mệnh danh la rất nhìu ma quỹ nhưng họ cũng đã quen với việc đó và cũng ko còn thấy sợ nữa)1 đêm nọ khoảng nữa đêm người vợ đau bụng đẻ mới gọi người chồng dậy để đưa cô ra trạm xá của xã để sanh nỡ vì giờ này đã quá khuya nên trạm xá của xã chắc cũng ko còn ai trực đêm nên ông chồng dùng chiếc xuồng đưa vợ ra thẳng trạm xá huyện . vì hồi xưa chưa có đường xá như bây h nên đi lại chỉ toàn bằng ghe xuồng .ông ta lấy xuồng đưa vợ lên trạm xá huyện trên đường đi phải đi ngang wa những con rạch nghe người ta đồn rằng có nhiều ma . chiếc xuồng bé tí đang chậm chậm chạy thì 2 bên mé rạch gió vẫn thổi từng cơn vù...vù... nghe rất rùn rợn . bà vợ thì đau bụng wá ngất đi từ lúc nào rồi .còn ông chồng thì cũng cảm thấy ớn lạnh nhưng cũng đã quen với cái cảm giác này khi sống ở vùng sông nước này . vừa đến trạm xá huyện ,tuy nói là trạm xá huyện nhưng cũng lụp xụp và nhỏ xíu à . từ xa nhìn vào ông chồng bắt gặp những ánh đèn mờ mờ từ bên trong hắc ra . ông cũng mừng thầm trong bụng là h này còn có người trực đêm, ông đưa vợ vào trong đi khắp nơi kêu réo um xùm 1 lúc mới thấy trong 1 căn phòng nhỏ có bóng dáng vài người đang ngồi ở trong họ đang bàn tán jì đó . ông dẫn vợ vào thì thấy 3 người 2 nam 1 nữ .họ mặc đồ bác sĩ và y tá nhưng trông vẽ mặt họ nhờn nhợt lạ thường. ông đặt vợ nằm xuống 1 cái giường trong phòng đó . sau đó người nữ mặt bộ đồ y tá đến bảo ông ấy rằng :" anh hãy về mang bình thủy,quần áo,các vật dụng cần thiết đến đây ". giọng nói nghe xa xăm như từ bên kia thế giới vọng về . anh để vợ lại đó và chèo xuồng về . trên đường về anh cố chèo thật nhanh để ko còn fải sợ nữa. 1 lúc sau anh mang đồ đạt mà cô y tá đó cần đến thì trời cũng gần sáng . nhưng lạ thây lúc này trạm xá ko còn những ánh đèn mờ mờ như lúc nãy mà thay vào đó là 1 ko gian tối tâm ,tĩnh mịch .anh ko bận tâm đi vào trong để tìm vợ nhưng căn phòng lúc nãy cũng ko còn đèn ,anh thấy lạ nên đi vòng quanh để tìm vợ


.tìm 1 lúc anh ra fía sau trạm xá xem thử .fía sau trạm xá là 1 cây đa rất to .lúc này trời cũng mờ sáng và mọi vật cũng dần dần đc hiện ra rõ hơn . trong 1 chút ánh sáng mờ mờ ấy anh thấy có 1 vật jì nằm cạnh góc cây đa đó . anh bước đến nhìn thì anh hốt hoãn hét lên ,đôi mắt anh như mất hồn,cái miệng thì há hốc. cái vật đen đen nằm cạnh góc cây chính là vợ anh ta . 1 cảnh tượng rất kinh khủng cô ấy nằm bất động toàn thân máu me, mặt thì ko còn chút máu trắng bệt. anh sợ wá nên đã ngất tại chỗ đến sáng người ta đến thấy cảnh đó mới gọi anh dậy hỏi chuyện. bây h trời sáng anh mới nhìn thật kĩ là bụng vợ anh xẹp lép và ruột gan thì lòi ra ngoài và cạnh xác vợ anh là cái đầu nhỏ xíu đầy máu me . anh bít ngay đó là cái đầu con nít . người xung quanh thấy vậy cũng kinh hãi và hỏi chuyện anh.anh kể lai chuyện cho họ nghe .họ nghe xong mặt ko còn chút máu nói với anh rằng :"buổi tối ở đây làm jì có bác sĩ với y tá , ở đây buổi tối ko ai dám trực đêm cả .cái thứ anh gặp đêm wa ko lẽ là ...quỹ".nghe xong anh chợt nhớ lại ~ chuyện tối wa nào là ánh đèn mờ mờ,khuôn mặt tái nhợt của họ và cả giọng nói nghe lạnh người kia nữa.trong đám người đứng xem có 1 cụ già, ông bước lại gần anh và nói . đúng là ma quỹ làm rồi tại cái cây đa này khi xưa là nhà xác của trạm xá nhưng người ta đã fá bõ nó lâu lắm rồi . khi fá thì từ đâu mọc lên 1 cây đa như bây h.từ đó liên tục xuất hiện ~ việc wái gỡ khiến cho ko ai dám trực đêm ở đây nữa .chắc bọn wỷ kia đã moi cái thai trong bụng vợ anh ra để ăn và xót lại cái đầu .anh tức mình cằm rìu chặt cái cây ma wỹ đó . khi chặt thì anh nghe như có tiếng kêu la rên rỉ.chặt xong tối về ko bít làm sao mà sáng hôm sau anh thấy mệt trong người và lên giường ngủ. sáng ra thì anh đã chết trên giường . pác nào thấy sợ thì like nha ! truyện này tui hok có chế đâu nghe kể lại thui.
 
em cũng ko biết tại sao,nhưng em rất tôn kính người âm,có rất nhiều việc xảy ra,em nghĩ là em đã chết nhưng hóa ra em lại sống,và giờ em vẫn còn giữ trong người sợi dây quan âm màu xanh mà ông bạn ông ngoại em cho trước khi mất,em tận tai nghe tiếng đập của tượng phật và một bên tai ko nghe,ông nói họ đồng ý rồi,và em cất giữ nhưng ko được vào những nơi ô uế,ngày hôm sau em đi học bị té nhưng ko sao hết,cũng chẳng biết vì sao ko trầy xước ở đâu,và có lần em đứng trên bậc thềm,chiếc xe của 1 bác mất tay lái,chạy thẳng vào em,em đang đứng thì tự nhiên chân khụy xuống rồi nhờ cái bảng vô tình lúc nãy bưng ra trước đó,đỡ lại,bà con hết hồn nhưng em bị cái bảng nó đè lên nhưng ko sao hết,xe máy của bác đó nằm chỗ em lun :l
 
mấy bữa nay do ưu tiên cho các topic quyên góp giúp đỡ nên mình không post truyện ma vì muốn để mấy topic đó ở trên đầu mọi người dễ thấy sorry anh em nhé :D

Chuyện năm 2000 nhe! năm đó đi làm thêm, bán hàng cho công ty may ở Thuận Kiều plaza. Thuận Kiều là 1 trong những Plaza gần như bự nhất TP mình á, nhưng nghe nói do phong thuỷ, nhiều hồn ma chết oan trong thời gian xây dựng cho nên không có "buôn may bán đắt" như những nơi khác. Ngày đó công ty em làm ở tầng 2, làm đối diện phòng bảo trì điện- điện lạnh REE nên nghe mấy anh bên đó kể lại chứ không trực tiếp chứng kiến. Thuận kiều chung cư thì cao 40 hay 44 tầng gì đó. Thời điểm em đi làm ở đó thì chưa có nhiều người mua căn hộ chung cu bên đó ở, hình như nghe nói khoảng 30 hộ thôi. Trên tầng cao nhất cũng có 1 hộ ở. Nghe kể lại xây công trình đó có trên 10 người thiệt mạng, ghê nhất là 1 người ở đường phía sau TK đang ngồi nấu cơm thì bị 1 tấm cô- pha bay từ trên cao xuống chém xéo đứt lìa thân làm 2, chết trong lúc đang nhóm bếp nấu cơm. Mà chủ công trình bồi thường ít nên các hộ dân chung quanh rất là bức xúc, ghét, nguyền rủa. Bình thường mỗi tối đi tuần trực đêm thì Bảo vệ đi kèm với bảo trì. Bữa đó là Anh H bảo vệ, cao to, đẹp trai, trắng bóc, hiền lành trực ca đêm và đi tuần. Đi lên tới tầng cao nhất rồi đi xuống thang máy thì anh H bảo vệ thấy 1 bóng đen chạy vụt qua, quẹo cua nên anh H đuổi theo, trong đầu anh nghĩ là ăn trộm. Anh chạy theo thì đến thang máy thấy bóng đen đó vô thang máy rồi anh nhanh tay bấm nút và cửa thang máy mở ra lại. Anh H la lên " đứng lại và ra ngoài mau!" . KHông phải cái bóng mà rõ ràng là 1 người đàn ông, giơ hai tay lên đầu. Nhưng khi 2 bảo trì chạy tới kịp thì thấy anh H nằm xỉu, k bị đánh, k thương tích, mặt k còn giọt máu, tay chân lạnh ngắt. Anh H nằm vậy 3 ngày 3 đêm tại BV. Sau đó anh H kể lại là người đàn ông quay mặt lại thì không thấy mắt mũi miệng đâu, chỉ thấy máu và máu, máu chảy ròng ròng khắp mặt và trước ngực áo, rồi anh không còn biết gì nữa. Từ hôm đó anh H xin không trực đêm nữa và mấy anh bảo vệ, bảo trì hễ trực đêm là đi chung sát nút nhau, k dám người đi trước, kẻ đi chậm phía sau nữa. Còn chuyện của 1 cô bán băng dĩa: cô nhân viên này thường dọn hàng rất sớm mặc dù 10h sáng TK mới mở củă cho khách vào nhưng khoảng 9h hơn là cổ dọn hàng rồi. Khi chưa đến giờ mở cửa thì TK chưa mở hết đèn, chỉ mở 1 số đèn chính để kiốt nào mở cửa thì sớm thì nhân viên còn thấy đường mà dọn. Cô này bán băng dĩa cho nên vô kiot là cổ mở nhạc, lần nào cổ dọn cũng thấy 1 phụ nữ hơi đứng tuổi đứng xa xa tiệm ngó cổ rồi cười. người phụ nữ này còn mặc sườn xám nữa! Cổ cũng thấy lạ lạ nhưng k để ý rồi thôi. HÔm đó cổ cũng đang dọn hàng thì bà đó nhìn cổ rồi ngoắc ngoắc cổ...cổ đứng trong kiot ngó ra thấy không hiểu bả muốn gì nên định đi ra.....khi cổ đi ra thì thấy chân người phụ nữ đó không đụng đất, cổ sợ quá la lên, không nói được gì, chỉ chỉ vô cái góc người phụ nữ đó đứng thôi. Tiệm quần áo kế bên thấy cổ vậy mới chạy ra coi chuyện gì thì không thấy gì hết....1 lát sau cổ mới kể lại được là thấy bà mặc sườn xám ngoắc ra, ra đến nơi thì thấy 2 chân bả không chạm đất. Kể từ hôm đó thì cô này không đi sớm dọn hàng nữa. Có mẹ nào hay đi mua sắm ở TK thì đừng lên lầu 2 lúc tối tối nheeeeee! Em cũng không biết lầu 2 bi giờ còn buôn bán hay không chứ lúc em sắp hết HĐ là tháng 11/2001 thì lầu 2 cũng thưa thớt lắm rồi!
 
Status
Not open for further replies.

Announcements

Today's birthdays

Forum statistics

Threads
417,447
Messages
7,058,926
Members
169,786
Latest member
Dinhcongtu

Most viewed of week

Most viewed of week

Back
Top Bottom