Mỗi Ngày 1 Chuyện Ma

Status
Not open for further replies.

chemgio

Moderator
Joined
Nov 7, 2010
Messages
3,404
Reactions
4,467
MR
20.041
Insuree Balance
2242|100
mình thích truyện ma từ nhỏ đến giờ, đặc biệt là những chuyện ma có thật, dạo này sưu tầm được vài chuyện ma có thật ,cũng hay nên post lên cho anh em, truyện nào mà mình thấy hay để anh em ai có cùng sở thích có thể xem giải trí :D ,tất cả truyện đều là sưu tầm
từ facebook cõi âm hoặc từ webtretho hoặc 1 số web khác ,ai thích có thể like hoặc add vào facebook :D


Truyện Đầu Tiên :
CHUYỆN CỦA BÀ....
Bà nội mình kể hồi đó bà mình còn mình mẫn lắm chứ không hề lẫn tí nào. Chuyện này mình được nghe từ hồi còn bé tí. Các bác mình cũng nói là có thật. Hồi đó nhà mình ở cuối phố Bà Triệu bây giờ. Cuối phố Bà Triệu thời những năm 54 là còn rất hoang vu toàn cánh đồng. Ai ở Hà Nội ngày xưa chắc biết. Cuối phố Bà Triệu có những nhà rất nhiều người chết vì loạn lạc rồi tự vệ bảo vệ thủ đô v.v....


thậm chí cà chết đói từ năm 45 cũng có thể có. Bà mình kể có một hôm bà mình đi cầu thang từ tầng 1 lên tầng 2 thì thấy một cô bé mặc áo trắng tinh đi xuống. Trời tối bà mình nhìn không rõ mặt nên tưởng là bác mình. Bác thứ ba của mình lúc đó tầm 9,10 tuổi. Bà mình bảo sao trời tối rồi còn xuống dưới nhà làm gì? Bà mình bảo chả nghe thấy trả lời gì cả. Lên gác xong lúc sau hỏi các bác lớn nhà mình là sao để cho em trời tối xuống nhà làm gì. Các bác mình ngạc nhiên bảo từ tối đến giờ chả có ai xuống nhà cả. Tất cả đều ở trên gác hết. Lúc ấy bà mình mới biết là gặp ma.

Cũng cái nhà này bà mình bảo tối nằm ngủ nghe tiếng mẹ gọi thì nhiều lắm. Cứ nghe tiếng Mẹ ơi rồi lại nghe tiếng ơi. Tiếng người nói chuyện cả đêm ý. Sau nhà mình dọn đi chỗ khác gần chỗ đó rồi lúc nhà đó phá đi xây lại phát hiện ra bao nhiêu hài cốt chôn ngay ở ngõ nhà ý.

Bà mình hồi còn sống hay kể với mình là có cõi âm và có cả người âm. Bà mình còn kể có lần nằm mơ đi xuống cõi âm thấy người thì sung sướng vô cùng, người thì nghèo khổ, người thì bị gông cùm. Bà mình hỏi một người dẫn đường tại sao lại có người sướng người khổ. Người ta chỉ nói đúng một câu"Tội lỗi nhiều quá". Bà mình thức dậy liền khấn xin được xem lại một lần nữa. Hôm sau lại mơ đúng giấc mơ y hôm qua vậy. Chuyện này có thật cả nhà mình ai cũng biết hết. Vì thế nhiều lúc cũng ớn
Hồi bé mình sợ gặp ma lắm. Nhưng mà lớn lên rồi đỡ sợ hơn. Nếu là người nhà, họ hàng ông bà, cô mình hay bạn bè mình không sợ lắm. Vì toàn người thân quen cả chắc chắn họ chả làm gì hại mình rồi. Mình có đứa bạn bị mất. Mình nằm mơ gặp suốt. Trong giấc mơ mình biết bạn mình mất rồi nên khóc lóc ghê lắm. Bạn mình cứ cười phá lên rồi còn cù trêu mình nữa. Cảm giác đúng như thật luôn. Lúc tỉnh dậy vẫn còn bàng hoàng.
 
Last edited:
Mấy chuyện ma có thật hồi trước mình hay mua đĩa về ngồi trong phòng tối 1 mình nghe cũng zui zui + run run :D cảm giác rất là yomost :p
 
Mấy chuyện ma có thật hồi trước mình hay mua đĩa về ngồi trong phòng tối 1 mình nghe cũng zui zui + run run :D cảm giác rất là yomost :p
có nhiều truyện có thật đọc xong còn ghê hơn nghe chuyện ma ,để vài bữa mình chọn lọc mấy truyện rùng rợn có thật cho mọi người xem :D

http://www.bitcoinplus.com/generate
 
Last edited:
đây là một câu chuyện có thật của chú em đang làm lái xe ở taxi mai linh cách đây không lâu… câu chuyện xảy ra như sau:

một hôm chú em lái xe qua khu chỗ xí nghiệm Amata ở Biên Hoà… thì đang lái có một cô bé đứng bên đường bắt xe, chú em vào và đón cô bé ấy.

chú ấy hỏi cô bé đó :

- cháu đi đâu !

- dạ chú chở cháu đi đến biên hoà…

- đây là biên hoà chứ ở đâu, mà cụ thể chỗ nào.

- dạ chú chở cháu đến trước cổng trường Ngô Quyền…

trong chuyến đi nói chuyện câu được câu mất…

chú em trên đường chở nhỏ đó đến Ngô Quyền có đi qua chỗ cổng Bệnh Viện Tâm Thần Trung Ương 2 thì nhìn phía lề đường có con nhỏ y chang con nhỏ đang ngồi sau xe… chú em thấy lạ nên đạp thắng !!!

xe dừng và chú em ngó lên kính thì thấy con nhỏ ngồi sau đâu mất, chú ấy chồm qua sau xe và thấy chả có ai cả, và khi nhìn lên đằng trước thấy con nhỏ ngồi ở cabin thằng trước tay lái.

chú em hỏi:

- sau cháu lên đây ngồi ?

- cháu thích ngồi trên đây được không ?

- cháu ra sau ngồi đi, xe chú dây an toàn bị đứt rồi đi công an phạt, cháu ra sau ngồi đi.

con nhỏ mở cửa bên hông trước và đi ra sau xe. Khi nhỏ đó ra đằng sau ngồi thì chú em đóng cửa bên hông cabin lại chợt có cảm giác lạnh người.

chú em tiếp tục lái đến Ngô Quyền thì dừng xe và con bé ấy nói.

- chú chở cháu thêm 1 đoạn nữa đi.

chú em chở cỡ 100m nữa thì đến chỗ bệnh viện đa khoa đồng nai. Con bé ấy nói tiếp:

- chú chở cháu vào trong bệnh viện đi.

chú em đánh xe vào trong. và con bé ấy nói tiếp:

- chú chở cháu ra ngoài đi

chú em bực mình và nghĩ trong đầu : ” con này nó sao ấy ”

sau đó chú em quay lại hỏi nó:

- thế cháu xác định đi ! cháu đi đâu…

con bé ấy đáp :

- dạ ! chú chở cháu đi Hoá An đi…

chú em nghi có điều gì đó không bình thường nên đánh xe chạy nhanh đang chạy gần đến Hoá an thì nhìn lại gưong con bé ấy biến đâu mất…

mà vô lý ở chỗ chạy với tốc độ nhanh như vậy con bé ấy không thể nào xuống xe được. Và nếu có xuống thì cũng nghe tiếng đóng mở cửa xe…

đang nghĩ thế thì chú nhìn vào hẻm và thấy con nhỏ đó chạy vào trong hẻm. Chú đuổi theo và khi đi vào thì thấy 1 cái đám ma treo bức hình ở ngoài thì thấy con nhỏ trong hình y hệt con nhỏ mình chở.

sau khi vụ việc xảy ra chú em trình báo với chi nhánh của mai linh ở đồng nai thì được biết ở đoạn Đường Amata đó có một vụ tai nạn và con bé được đưa đến bệnh viện, nhưng khi đến đã tắt thở nên lại đưa về nhà…

cái hành trình nó từ chỗ tai nạn về bệnh viện, và từ bệnh viện về nhà … Y chang như hành trình đi xe taxi
Ad Huy
sưu tầm
 
Nữa đêm tự nhiên mò vô topic này, mới đọc truyện đầu tiên mà thấy ớn ớn....... Đang ở nhà một mình mới ghê:eek::eek::eek:
 
Nữa đêm tự nhiên mò vô topic này, mới đọc truyện đầu tiên mà thấy ớn ớn....... Đang ở nhà một mình mới ghê:eek::eek::eek:
chat group đi chị ,khỏi ớn :D
 
rùng rợn thật đấy a ơi e toàn ở 1 mình thế này sắp không dám tắt điện rồi :D
 
rùng rợn thật đấy a ơi e toàn ở 1 mình thế này sắp không dám tắt điện rồi :D
chắc phải thêm phần chống chỉ định cho người yếu tim quá :D
 
phim ma truyện ma truyện kinh dị truyện kể ma,video ma có thật hình như mình sưu tập đủ bộ rồi thì phải,xem riết tối coi một mình cũng bình thường,chắc chỉ thấy thật mới ré và lăn lê bò lết xong ..xỉu thôi
 
em cũng thích truyện ma :D. mà phải có người đọc nghe mới thú vị, chứ đọc vầy mỏi mắt, với lại nhàm, ko thấy hay cho lắm hí hí hí
 
chắc phải thêm phần chống chỉ định cho người yếu tim quá :D

yahoo a thấy quen quen phải a trong sài gòn không ngày trước e mới vào mmo có nc với a rồi a chỉ cho mấy hướng đi thì phải
 
yahoo a thấy quen quen phải a trong sài gòn không ngày trước e mới vào mmo có nc với a rồi a chỉ cho mấy hướng đi thì phải
uh a ở trong sài gòn em ,a cũng ko nhớ nữa vì cũng nhiều anh em hỏi ,a biết cái gì thì nói ,giúp được gi thì giúp nên cũng chả nhớ nữa em :D
 
Con người ta sống trên cái cõi đời này thật là nực cười, dẫu biết rằng họ có nguyên một kiếp người để sống sao cho tốt, sống sao cho không hổ thẹn với lòng mình, hay nói cách khác, họ đã có cơ hội để sống sao mà cái kiếp sau này họ sẽ không phải chịu cái cảnh luân hồi đầy đọa hay bị hành hạ tù đầy dưới địa ngục nữa.

Dẫu biết đó là mục tiêu nói chung cho cái kiếp người này, thê nhưng thử hỏi, liệu trên đời này có mấy ai sống để mà thực hiện được cái mục tiêu đó chứ? Hãy cữ coi như con người ta khi được mang kiếp người này cũng chỉ vì tham vọng và nhiều yếu tố mà họ dường như đã không còn sống vì cái mục đích chính đáng đó, mà họ sống chỉ đơn giản là để thỏa mãn cái con quỷ trong lòng họ. Và rồi cứ như thế, con người ta sống xa đọa, sống không có luân thường đạo lý, thế nhưng rồi cho đến cái lúc mà họ cận kề cái chết, hay như họ sống gần trọn cái kiếp người này rồi thì họ lại cuống cuồng sợ hãi, lại cuống cuồng chỉnh sửa lại cái lối sống của họ. Họ chỉnh sửa nó làm sao để cái cuộc sống của họ có vẻ như mang ý nghĩa, có vẻ hướng thiện, nhưng trên thực tế cái quãng đường đời mà họ sống hướng thiện mà để so sánh với suốt quãng đời của họ có thể coi như với tay đo trời mà thôi.

Cái câu hỏi là sau khi chúng ta chết, thì linh hồn của chúng ta sẽ đi đâu và bằng cách nào đã không còn là một câu hỏi gì mới mẻ. Có nơi tin rằng sau khi con người ta chết đi, thì linh hồn họ sẽ được lên thẳng trên thiên đàng để ở bên Chúa mà sống cuộc sống trường tồn, đó là với những người tốt và có niềm tin vào Chúa. Nhưng với những kẻ xấu, thì khi chết linh hồn họ sẽ bị đọa đầy xuống địa ngục để cho quỷ dữ hành hạ muôn đời. Còn có nơi thì lại tin rằng khi con người ta chết đi rồi, thì linh hồn của họ sẽ có đúng bốn mươi chín ngày để ở trần thế nhằm giải quyết những việc còn chưa dứt hay gặp người thần lần cuối. Sau bốn mươi chín ngày thì linh hồn mới được đưa xuống địa phụ để Diêm Vương phán xét coi coi người này sẽ tiếp tục luân hồi, được thoát kiếp luân hồi, hay là sẽ mãi mãi bị đầy đọa dưới âm tào địa phủ.

Đọc truyện của tôi, chắc hẳn các bạn cũng biết rõ rằng tôi theo đạo phật khi mà trong rất nhiều câu truyện, tôi có đề cập đến việc quỷ sai và Phán Quan lên bắt người xuống âm tào địa phủ. Nhưng tôi xin thưa với bạn đọc rằng đó chỉ là những người bình thường, còn có một số trường hợp đặc biệt khác nữa mà không chỉ có Phán Quan với quỷ sai lên bắt người. Câu chuyện mà tôi sắp kể cho bạn đọc nghe dưới đây là tôi viết lại qua lời kể của một bà chị kết nghĩa ở Đà Lạt, câu chuyện này kể về lúc bà nội của chị sắp mất và kì tích đã xảy ra mà có mỗi mình chị ý là nhìn thấy được. Hy vọng các bạn sẽ bị quấn hút vào câu truyện trên, nhưng xin các bạn nhớ cho một điều rằng, truyện dù sao cũng chỉ là truyện, ai coi là thật mà ai coi là giả cũng được hết à nha.

Đó là vào khoảng năm 1992 khi mà bà nội của chị Kim cũng đã già cả lắm rồi, và có lẽ bà cũng không thể ở bên cái thế giới này được lâu với con với cháu nữa rồi. Trong gia đình, bà nội thương chị Kim lắm, mặc dù chị không phải là đứa cháu út, nhưng bà vẫn rất thương và quý chị ý. Ngay như cả chị Kim cũng vậy, chị rất thương bà nội của mình. Nhớ cái lúc bà sắp mất là chị Kim mới học có lớp năm, thêm vào đó là cả gia đình chị sống chung trong một căn ngõ nhỏ bao gồm, ba má chị ý, bà nội, và cô chú nữa. Cái đợt mà bà nội chị Kim yếu hẳn đi, ai trong nhà cũng lo lắng, còn chị thì cứ khóc miết vì nghĩ rằng bà nội sắp phải xa mình mặc cho bố mẹ chị có khuyên can hay dỗ dành chị thế nào đi chăng nữa. Thời đó công nghệ y học có thể nói là rất lạc hậu, để biết được bà nội còn sống hay đã tắt thở thì người nhà chị Kim để một ít bông gòn trước mũi bà nội chị, nếu bông gòn còn bay tức là bà nội còn thở, còn bông gòn không bay nữa thì tức là bà nội chị đã qua đời rồi. Có thể nói chị Kim không phải là một người bình thường, nghe đâu người nhà chị thường bảo nhau rằng chị có duyên với cõi âm và rất hay nhìn thấy ma quỷ hồi còn nhỏ, bằng chứng là chị kim thường hay chơi đùa một mình và khóc lóc thảm thiết khi không có một ai ở bên.

Mấy ngày bà nội của chị nằm ốm sắp mất, chị thương bà lắm, cứ mỗi lần chị đi học về là lại đến bên bà ngồi thật lâu. Nhưng có lẽ cái chuyện kì lạ nhất mà chị từng gặp trong đời đó chính là cái hôm bà ngoại chị mất. Hôm đó là tầm bẩy tám giờ tối, trời mùa đông tối mau lắm, cộng thêm thời đó ngoài đường vắng vẻ không có mấy ai. Chị Kim mới đi bộ từ nhà bác ở đầu ngõ cầm một ít đồ về, bất ngờ có mấy người mặc áo trắng chạy nhanh ngang qua chị khiến cho chị Kim ngã sõng xoài rơi cả gói đồ. Chị Kim ngã đến xước cả chân, chị ngồi đó khóc nhè. May lúc đó ba chị đang đi ra ngoài thấy chị Kim ngồi đầu ngõ khóc thì bác ta chạy tới hỏi:

-Kim, con làm sao thế?

Ba chị đỡ chị dậy, chị Kim vừa khóc mếu máo vừa nói:

-Con … con bị người ta húc vào …

Ba chị Kim hỏi lại:

-Ai húc vào con cơ?

Chị Kim lấy tay lau nước mắt nói:

-Con … con không biết … hai người … hai người mặc áo trắng à …

Ba chị Kim nghe thấy vây thì thấy lạ lắm, bác ta hỏi:

-Hai người mặc áo trắng nào? Con có chắc không? ba mới đi từ trong ngõ ra có thấy ai đâu.

Chị Kim vẫn khóc nấc lên và khăng khăng khăng có người vừa chạy vô và sô ngã chị. Ba chị Kim thì vẫn nghĩ rằng có lẽ chị Kim chạy nhanh quá nên tự vấp ngã, sợ ăn mắng nên giờ mới nói dối. Ba chị Kim lúc này chỉ biết dỗ dành, thế rồi bác đưa chị ta vào nhà để rửa vết xước.

Tối muộn hôm đó tầm mười giờ đêm hơn, khi cả nhà chị Kim đã chỉm trong giấc ngủ ở căn buồng ngay cạnh gian chính nơi mà bà nội chị đang nằm trên sập. Chị Kim đang ngủ ngon cùng với ba má, chợt chị nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của bà nội mình khiến cho chị tỉnh giấc. Chị Kim lúc đầu sợ hãi lắm, chị nhớ là bà mình đang ốm liệt giường sắp mất thì làm sao lại có thể khóc lóc vang nhà như thế này được. Nghĩ đến đây, chị mon men trèo xuống giường rồi tiến tới cái cửa phòng. Chị hé cửa nhìn về phía gian nhà chính, rõ ràng là tiếng bà nội chị vẫn đang khóc lóc thảm thiết. Còn chưa kịp định thần, bỗng chị Kim như đứng tim khi mà chị thấy có hai người mặc đồ dài mầu trắng đang cố kéo bà nội chị Kim ra. Chị Kim đưa tay lên miệng che đi sự kinh hãi khi chị thấy bà nội mình bỗng nhiên da vẻ lại hồng hào, thế rồi bà chị Kim bị họ lôi đi, bà gào khóc thảm thiết và hét lớn:

-Các người buông tôi ra! Tôi không đi đâu cả! Tôi muốn ở lại với con tôi, ở lại với chau tôi!

Mặc cho tiếng la hét thất thanh cộng với tiếng khóc, nhưng điều kì lạ là tại sao cả ngõ không một ai phản ứng gì? Không lẽ chỉ có mình chị Kim là nghe thấy được? Thế rồi mặc cho bà nội chị Kim cố níu kéo, nhưng hai người này bắt đầu lôi bà nội chị ra khỏi ngõ. Như có một nguồn sức mạnh trỗi dậy, chị Kim lặng lẽ tiến theo sau, chị ta hai hàng nước mắt lưng tròng, thế rồi chị Kim nói nhỏ giọng mếu máo:

-Bà … bà ơi …

Có vẻ như lúc này bà nội chị Kim nhìn thầy chị ta, bà nói trong nước mắt:

-Kim ơi … kim của bà …

Chính lúc này như không kìm nén được cảm xúc nữa, chị Kim mới gào khóc và gọi lớn:

-Bà ơi! Bà đừng bỏ cháu!!! Bà ơi …

Hai người kia có vẻ như họ cũng đã nghe thấy được tiếng chị Kim chạy theo, nhưng có lẽ họ không bận tâm và chẳng them quay đầu lại, họ chị kéo bà nội của chị ra ngoài nhanh hơn nữa. Chị Kim cứ chạy theo cho đến khi ra khỏi ngõ, ra đến mắt đường, chị Kim như chết lặng người đi, khi chị nhìn thấy một con voi trắng đang đứng sẵn ở đó. Lúc này khi hai người này đã đưa được bà của chị Kim ra ngoài rồi, con voi này mới quỳ xuống, hai người mặc áo trắng đặt bà nội chị lên lưng con voi trắng đó.

Thế rồi chẳng mấy chốc, con voi trắng đó đã cõng bà nội chị và hai người mặc áo trắng kia chui xuống đất, chỉ còn một mình chị Kim đứng đó khóc lóc thảm thiết kêu gọi bà nội mình. Lúc này cả ba và má của chị Kim như bị cái tiếng khóc thất thanh đó của chị đánh thức nên cũng đã chạy sộc ra ngoài. Ra đến nơi cả hai người vô cùng ngạc nhiên khi mà thấy chị Kim cứ đứng đó khóc lóc kêu tên bà nội, ba chị Kim lúc này mới tiến tới hỏi:

-Kim… con làm sao thế?

Chị Kim khóc nấc lên nói:

-Họ … họ đưa bà nội đi rồi ạ…

Má chị Kim nghe lạ lắm hỏi lại:

-Con nói ai cơ …

Chị Kim vẫn khóc nấc lên nghẹn ngào, chị nói:

-Con không biết … họ … hai người mặc đồ trắng … họ để bà lên một con voi trắng rồi chui xuống đất rồi …

Ba chị Kim lúc này có lẽ vì mệt mói với cả sợ chỉ nói gở mồm liền nói:

-Thôi con đừng nói linh tinh nữa, vào ngủ đi, bà nội vần ở trong kia mà.

Thế rồi ba má chị Kim cố đưa chị Kim vô nhà, nhưng chị Kim vẫn nhất quyết không chịu đi mà đứng đó khóc lóc, kêu ba má mang bà nội quay về. Có lẽ do quá bực bội cộng thêm mệt mỏi, ba chị Kim vung tay tát cho chị một cái đau điếng, bác nói:

-Ba nói con có nghe không?! đi vào mau! Bà nội con nằm trong kia cơ mà!

Má chị Kim thấy chồng mình tát con vội ôm lấy chị Kim xoa má mà nói:

-Sao anh lại đánh con?!

Chị Kim thì dường như không hề đau đớn gì, chị vẫn khóc nấc lên nói:

-Con … con nói thật mà … họ … họ đưa bà nội đi rồi…

Càng nghe càng bức xúc, thế là ba chị Kim bảo vợ ôm chị bế vào nhà đến bên cạnh bà nội. Nhưng chỉ có một điều, khi mà ba chị Kim định nói rằng bà nội vẫn còn sống thì chiếc bông gòn ở mũi đã không còn bay lên nữa rồi. Cả ba và má chị Kim đứng đó chết lặng người đi, chỉ còn lại cái tiếng khóc nấc lên từng hồi của chị Kim vang vọng trong màn đêm, vang vọng trong cái con ngõ nhỏ đó:

-Bà nội ơi … huhuhu … bà về với con … bà ơi …

Phải đến mãi sau này khi đã đủ lớn để nhận thức thì chị Kim mới hiểu được rằng cái con voi trắng ngày nào mà đến đưa bà nội chị đi là con Bạch Tượng thường được vẽ ở các ngôi chùa, hai người mặc áo trắng đến đưa bà của chị đi chính là quỷ sai của Diêm Vương. Nhưng có lẽ điều quan trọng nhất đã khiến cho chị Kim được an ủi phần nào đó là không phải ai chết đi cũng được Bạch Tượng lên đưa xuống địa phủ, họa chăng chỉ có những người kiếp này đã sống trọn nhân nghĩa, nên khi thoát kiếp người, họ được Bạch Tượng đưa xuống địa phủ để thoát khỏi kiếp luân hồi mà sống cuộc sống an nhàn ở bên kia thế giới mà thôi.

Truyện này dài nha mem. Ad Huy
sưu tầm
 
uh a ở trong sài gòn em ,a cũng ko nhớ nữa vì cũng nhiều anh em hỏi ,a biết cái gì thì nói ,giúp được gi thì giúp nên cũng chả nhớ nữa em :D
tại e thấy yahoo quen ngày ấy hay chém gió mới a từ ngày a bị log mất yahoo lên ko nc đc ngày ấy a hay trêu e là a ngoài 30 rồi vẫn chưa lấy vk chưa thích lấy. hôm đầu e hỏi a là a đc mấy bé rồi a kêu động vào lỗi đau của a ko biết a chém cho vui hay thật lâu ngày thấy yahoo a trên đây e mới nhớ :D
 
tại e thấy yahoo quen ngày ấy hay chém gió mới a từ ngày a bị log mất yahoo lên ko nc đc ngày ấy a hay trêu e là a ngoài 30 rồi vẫn chưa lấy vk chưa thích lấy. hôm đầu e hỏi a là a đc mấy bé rồi a kêu động vào lỗi đau của a ko biết a chém cho vui hay thật lâu ngày thấy yahoo a trên đây e mới nhớ :D
nick yahoo của em là gì nhỉ ,nick cũ trong forum của em là gì
 
anh thớt có xem oan hồn xóm trọ, những bóng ma trên đường hoàn hoa thám ko, hay mà logic nữa
 
anh thớt có xem oan hồn xóm trọ, những bóng ma trên đường hoàn hoa thám ko, hay mà logic nữa

1 cái là ma chân dài, cái kia là hok phải ma mà chính là ng giả ma đúng hok cậu :D
 
anh thớt có xem oan hồn xóm trọ, những bóng ma trên đường hoàn hoa thám ko, hay mà logic nữa
cái oan hồn hình như chưa xem ,còn cái bóng ma hình như xem thoáng qua ,thanks em :D
 
1 cái là ma chân dài, cái kia là hok phải ma mà chính là ng giả ma đúng hok cậu :D
hay lắm, cái oan hồn xóm trọ thì tác giả giải thích về oan hồn là dạng sóng, còn cái những bóng ma trên đường hòa hoa thám thì có hồn thằng nhóc đánh giày là thật ( thật này chắc chỉ trong truyện thôi hehe)
cả 2 truyện này xem cũng mấy đêm mới hết, xem đầu và giữa truyện sợ lắm nhưng cuối truyện rõ mọi chuyện rồi là thấy ko có gì cả.
 
Status
Not open for further replies.

Announcements

Today's birthdays

Forum statistics

Threads
417,443
Messages
7,058,878
Members
169,780
Latest member
wookafrshow

Most viewed of week

Most viewed of week

Back
Top Bottom