loihen1987
Hero
Có 1 cậu bé xây một lâu đài cát trên bờ biển, trước mặt một đại dương bao la, nó cặm cụi cả buổi chiều và xây được một tòa lâu đài rất đẹp.............
Cùng một thời điểm đó, tại một thành phố đông đúc, sục sôi ........một người đàn ông ngồi trong văn phòng, sắp giấy tờ thành từng chồng và bàn giao những công việc. Ông kê điện thoại vào giữa vai và cổ, tay vẫn gõ bàn phím vi tính liên tục, nhiều hợp đồng kí kết, niềm vui của người đàn ông là lợi nhuận sinh ra. Cả cuộc đời ông dành cho công việc .Những kế hoạch nối tiếp nhau. Phải chăng người đàng ông này cũng đang xây dựng cho mình một lâu đài cát ( người ta dùng lâu đài cát vì biết chắc rằng không gì là mãi mãi )
Hai người xây lâu đài có nhiều điểm giống nhau. Cả hai đều tích tiểu thành đại. Cả hai đều cần cù và quyết tâm. Và cả hai đều biết rằng khi thủy triều lên cũng như khi xu thế thay đổi thì mọi việc sẽ kết thúc. Và đây chính là điểm khác biệt giữa hai người. Trong khi người đàn ông làm ngơ kết qủa, thì đứa bé biết chấp nhận.
Hãy xem đứa bé làm gì khi mọi thứ sắp tan thành cát bụi. Khi sóng kéo đến, cậu bé thông minh nhảy lên và vỗ tay. Không buồn phiền. Không sợ hãi. Không tiếc nuối. Vì nó biết chuyện này rồi sẽ xảy ra, nên nó không ngạc nhiên. Và khi cả tòa lâu đài ầm ầm sụp đổ, bị hút về biển cả, đứa bé mỉm cười. Nó cười, nắm tay cha về nhà.
Mà sao người lớn không được khôn ngoan như vậy. Khi con sóng thời gian tràn tới phá sập tòa lâu đài của mình, người đàn ông kinh hoàng. Ông ta lượn lờ quanh cái phế tích của mình để bảo vệ. Ông xây thêm tường để chặn con sóng, rồi khi nước biển thấm vào và phá vỡ nó, ông rối trí trước con thủy triều. Ông nói một cách bất chấp: ”Đây là tòa lâu đài của tôi mà.”
Nhưng đại dương không trả lời, ai cũng biết cát thuộc về nơi nào...............
BẠN NGHĨ SAO VỀ CÂU CHUYỆN NÀY
Cùng một thời điểm đó, tại một thành phố đông đúc, sục sôi ........một người đàn ông ngồi trong văn phòng, sắp giấy tờ thành từng chồng và bàn giao những công việc. Ông kê điện thoại vào giữa vai và cổ, tay vẫn gõ bàn phím vi tính liên tục, nhiều hợp đồng kí kết, niềm vui của người đàn ông là lợi nhuận sinh ra. Cả cuộc đời ông dành cho công việc .Những kế hoạch nối tiếp nhau. Phải chăng người đàng ông này cũng đang xây dựng cho mình một lâu đài cát ( người ta dùng lâu đài cát vì biết chắc rằng không gì là mãi mãi )
Hai người xây lâu đài có nhiều điểm giống nhau. Cả hai đều tích tiểu thành đại. Cả hai đều cần cù và quyết tâm. Và cả hai đều biết rằng khi thủy triều lên cũng như khi xu thế thay đổi thì mọi việc sẽ kết thúc. Và đây chính là điểm khác biệt giữa hai người. Trong khi người đàn ông làm ngơ kết qủa, thì đứa bé biết chấp nhận.
Hãy xem đứa bé làm gì khi mọi thứ sắp tan thành cát bụi. Khi sóng kéo đến, cậu bé thông minh nhảy lên và vỗ tay. Không buồn phiền. Không sợ hãi. Không tiếc nuối. Vì nó biết chuyện này rồi sẽ xảy ra, nên nó không ngạc nhiên. Và khi cả tòa lâu đài ầm ầm sụp đổ, bị hút về biển cả, đứa bé mỉm cười. Nó cười, nắm tay cha về nhà.
Mà sao người lớn không được khôn ngoan như vậy. Khi con sóng thời gian tràn tới phá sập tòa lâu đài của mình, người đàn ông kinh hoàng. Ông ta lượn lờ quanh cái phế tích của mình để bảo vệ. Ông xây thêm tường để chặn con sóng, rồi khi nước biển thấm vào và phá vỡ nó, ông rối trí trước con thủy triều. Ông nói một cách bất chấp: ”Đây là tòa lâu đài của tôi mà.”
Nhưng đại dương không trả lời, ai cũng biết cát thuộc về nơi nào...............
BẠN NGHĨ SAO VỀ CÂU CHUYỆN NÀY