Hôm nay tranh thủ đc tí, viết chơi vài dòng.
Tại sao tôi lại đeo kính? Nó là cả 1 chuyện thú vị.
Xin nói ngay là tôi không thích đeo kính. Ở đây có 3 lý do: Đeo ngứa mắt ngứa mũi (1), lôi thôi (2), không thích "làm dáng đầu to mắt cận - ý nói trí thức" (3).
Và thế mà tôi không đeo kính, dù biết mình bị cận rất nhẹ (cái này nhiều người bị, nếu có đi khám).
Thế rồi có 1 sự kiện buộc tôi phải thay đổi thái độ. Chuyện thế này:
Có một lần đi du lịch Huế, tôi vất vả đưa cái xe từ nhà trọ ra 1 con hẻm lởm khởm, gập ghềnh, đang cố đi cho đc thì thấy có 1 bà trung niên đi bộ nghênh ngang ngược chiều, phải cố mà tránh khỏi va vào người bà ta. Thì bà ta lên tiếng mắng:
- Người đâu mà nhìn đàn bà sỗ sàng thế!
Nói của đáng tội, hồi đấy tôi còn là một thanh niên non trẻ, hình thức cũng không tệ, tuơng lai còn dài, cũng đang theo đuổi 1 cô gái... Nói không phải coi thường chứ việc gì 1 thanh niên như thế phải "ngắm" một bà già (không nhìn kỹ lắm nhưng thoáng qua là khá xềnh xoàng và có lẽ là là xấu - cái này không rõ lắm nhưng chắc thế) làm gì? Người con trai khác thì cũng như tôi thôi. Chẳng qua tôi đang cố để khỏi đụng xe vào bà, nên chắc chắn phải xác định vị trí của bà ta.
Mà quả là oan cho tôi quá. Bởi ngay cả với thiếu nữ, hầu như tôi không nhìn kỹ những người mới quen, dù không phải là không thích cái đẹp (nói thật, con trai mà cái này cũng không thích nữa thì... vứt), cũng không phải là sợ hãi, nhưng đó là thói quen. Chẳng mấy khi tôi nhớ đc nét mặt người con gái (hay phụ nữ) mới gặp gỡ, tiếp xúc như thế nào. Nếu có thì hầu hết là những người có đi lại, quen biết lâu. Tôi chỉ mắc cái bệnh "hay khen con gái là ưa nhìn" để động viên họ vui, dù có khi là tôi không rành rẽ lắm về ngoại hình của họ. Cái đó chỉ để khích lệ chút xíu, nếu không quá lố thì có lẽ không phải là nịnh bợ hay giả dối nhỉ? Ai chẳng cần động viên?
Tất nhiên là tôi im lặng bỏ đi.
Nếu chuyện chỉ có thế thì quả thật là tầm phào. Nhưng xâu chuỗi lại, tôi thấy tôi gặp vô vàn rắc rối kiểu đó, và không chỉ đối với đàn bà con gái mà cả với con trai. Tôi nhận thức được là nhãn lực của mình quả gây nhiều hiểu lầm.
Bạn bè tôi cũng xác nhận điều đó. Tính tôi vốn bình sinh không hay nhìn ngang liếc dọc, ra đường mắt nhìn thẳng đằng trước, kô hay nhìn trộm, lấm lét, cũng không dại gì... "nhìn đểu" ai (cái này dễ bị ăn đòn, nếu gặp phải các cậu choai choai thích ra vẻ anh chị hay các anh chị thật). Nhưng bạn bè đều nói mắt tôi linh lợi quá, sức nhìn của tôi quá sáng, nhãn quang mạnh, có thể gây cho người khác ấn tượng mạnh hơn thực tế.
Bản thân cũng tự nhận thấy vậy. Tuy bị cận thị rất nhẹ vào tuổi thanh niên (chắc do sách và màn hình vi tính) nhưng thị lực rất tốt, nhìn ban đêm rất khá, nhìn rất rõ, mỗi tội nhìn xa kém hơn người bình thường một chút xíu. Thậm chí tôi không thích những ngày quá nắng và sáng, cảm thấy chói vì thừa ánh sáng so với nhu cầu của mắt. Kết hợp nhận xét của mọi người, tôi ngẫm thấy đúng, nhiều lúc thực tâm tôi không ngạc nhiên hay vui sướng cái gì quá nhiều, nhưng có lẽ do nhãn thần quá mạnh, khiến người khác tưởng tôi phải ngạc nhiên, thích thú hay chăm chú lắm thì mắt mới "long lanh" lên thế.
Thế là đi đến quyết định: Phải có cái gì đó che giảm bớt sức mạnh của ánh mắt.
Và tôi đi mua kính!
Trước khi mua tất phải khám, bác sĩ bảo cận nhẹ (chưa đến 1 độ rưỡi đâu các bác ợ). Có cận thị thật, nhưng mua kính không phải vì cận hay không, mà để giảm bớt sức nhìn cho người khác, tránh người khác đánh giá quá lớn so với cảm giác thật của mình. Phải tập làm quen dữ lắm mới bớt cảm giác "ngứa mũi, ngứa tai" và khó chịu vì "phải nhìn đời qua làn mắt kiếng". Đến tận hôm nay, sau nhiều năm, thật sự tôi vẫn thấy bỏ kính ra thoải mái hơn dù nhìn kém hơn 1 chút.
He he... Và thế là, sau khi tôi đeo cái kính đó, tôi không bị hiểu lầm nữa. Kể ra cũng công dụng thực. Vẫn có thể nhìn các cô gái (nếu thích) 1 cách thẳng thắn, đàng hoàng mà chẳng thấy các cô phiền gì nếu không nói là hài lòng.
Chưa hết, từ đó đi ra, dù ngồi trên xe bus hay đi xe trên đường, ngồi ở hội trường hay quán nước, quán cafe, hoặc đi giao thiệp... thật sự là tôi được "tôn trọng", "cảm tình" hơn, thậm chí đôi khi được "kính nể" hoặc "tin cậy"... Ha ha... Tôi cũng thấy rõ người ta đối xử với mình "trân trọng, tin tưởng" hơn. À, mà hình như tôi đeo kính cũng... đỡ cá sấu thì phải. ~.~
Đeo kính hay thật đó, quả là lợi hại!.
Vậy nên, nếu quả thực bạn nào đó gặp tôi trên đường và thấy tôi đeo kính thì hãy thông cảm cho "nỗi niềm" của tôi nhé. Tôi nào muốn vậy (quả thực bây giờ đã đeo rồi thì phải đeo thường xuyên nhưng tôi vẫn thỉnh thoảng tháo kinh để xả hơi, nghe nói đeo kính liên tục 100% hay bị "dại mắt" thì phải...). Tôi cũng có muốn tỏ ra là một tay "dân đeo kính thì chắc là có học" đâu (cái này không chắc nha, ngay một cô mù chữ cũng có thể đeo kính, he he... ^_^)
Viết cái bài (có thể nhảm) này vừa để "tâm sự" giải khuây, vừa vì "bức xúc" mới bị vỡ kính! Thế là lại phải đi mua mắt kính mới rồi. Lại "toi" một khoản tiền. (gọng không cần xịn, nhưng mắt mà mua mắt kính nội, hàng Tàu... là đeo hại mắt lắm, vì bị khúc xạ không chuẩn, mắt kính Châu Âu thì chắc là giá mắc lắm). Xót của sắp phải bỏ ra mà viết bài này.
Có ai động viên tôi tí không?
Tại sao tôi lại đeo kính? Nó là cả 1 chuyện thú vị.
Xin nói ngay là tôi không thích đeo kính. Ở đây có 3 lý do: Đeo ngứa mắt ngứa mũi (1), lôi thôi (2), không thích "làm dáng đầu to mắt cận - ý nói trí thức" (3).
Và thế mà tôi không đeo kính, dù biết mình bị cận rất nhẹ (cái này nhiều người bị, nếu có đi khám).
Thế rồi có 1 sự kiện buộc tôi phải thay đổi thái độ. Chuyện thế này:
Có một lần đi du lịch Huế, tôi vất vả đưa cái xe từ nhà trọ ra 1 con hẻm lởm khởm, gập ghềnh, đang cố đi cho đc thì thấy có 1 bà trung niên đi bộ nghênh ngang ngược chiều, phải cố mà tránh khỏi va vào người bà ta. Thì bà ta lên tiếng mắng:
- Người đâu mà nhìn đàn bà sỗ sàng thế!
Nói của đáng tội, hồi đấy tôi còn là một thanh niên non trẻ, hình thức cũng không tệ, tuơng lai còn dài, cũng đang theo đuổi 1 cô gái... Nói không phải coi thường chứ việc gì 1 thanh niên như thế phải "ngắm" một bà già (không nhìn kỹ lắm nhưng thoáng qua là khá xềnh xoàng và có lẽ là là xấu - cái này không rõ lắm nhưng chắc thế) làm gì? Người con trai khác thì cũng như tôi thôi. Chẳng qua tôi đang cố để khỏi đụng xe vào bà, nên chắc chắn phải xác định vị trí của bà ta.
Mà quả là oan cho tôi quá. Bởi ngay cả với thiếu nữ, hầu như tôi không nhìn kỹ những người mới quen, dù không phải là không thích cái đẹp (nói thật, con trai mà cái này cũng không thích nữa thì... vứt), cũng không phải là sợ hãi, nhưng đó là thói quen. Chẳng mấy khi tôi nhớ đc nét mặt người con gái (hay phụ nữ) mới gặp gỡ, tiếp xúc như thế nào. Nếu có thì hầu hết là những người có đi lại, quen biết lâu. Tôi chỉ mắc cái bệnh "hay khen con gái là ưa nhìn" để động viên họ vui, dù có khi là tôi không rành rẽ lắm về ngoại hình của họ. Cái đó chỉ để khích lệ chút xíu, nếu không quá lố thì có lẽ không phải là nịnh bợ hay giả dối nhỉ? Ai chẳng cần động viên?
Tất nhiên là tôi im lặng bỏ đi.
Nếu chuyện chỉ có thế thì quả thật là tầm phào. Nhưng xâu chuỗi lại, tôi thấy tôi gặp vô vàn rắc rối kiểu đó, và không chỉ đối với đàn bà con gái mà cả với con trai. Tôi nhận thức được là nhãn lực của mình quả gây nhiều hiểu lầm.
Bạn bè tôi cũng xác nhận điều đó. Tính tôi vốn bình sinh không hay nhìn ngang liếc dọc, ra đường mắt nhìn thẳng đằng trước, kô hay nhìn trộm, lấm lét, cũng không dại gì... "nhìn đểu" ai (cái này dễ bị ăn đòn, nếu gặp phải các cậu choai choai thích ra vẻ anh chị hay các anh chị thật). Nhưng bạn bè đều nói mắt tôi linh lợi quá, sức nhìn của tôi quá sáng, nhãn quang mạnh, có thể gây cho người khác ấn tượng mạnh hơn thực tế.
Bản thân cũng tự nhận thấy vậy. Tuy bị cận thị rất nhẹ vào tuổi thanh niên (chắc do sách và màn hình vi tính) nhưng thị lực rất tốt, nhìn ban đêm rất khá, nhìn rất rõ, mỗi tội nhìn xa kém hơn người bình thường một chút xíu. Thậm chí tôi không thích những ngày quá nắng và sáng, cảm thấy chói vì thừa ánh sáng so với nhu cầu của mắt. Kết hợp nhận xét của mọi người, tôi ngẫm thấy đúng, nhiều lúc thực tâm tôi không ngạc nhiên hay vui sướng cái gì quá nhiều, nhưng có lẽ do nhãn thần quá mạnh, khiến người khác tưởng tôi phải ngạc nhiên, thích thú hay chăm chú lắm thì mắt mới "long lanh" lên thế.
Thế là đi đến quyết định: Phải có cái gì đó che giảm bớt sức mạnh của ánh mắt.
Và tôi đi mua kính!
Trước khi mua tất phải khám, bác sĩ bảo cận nhẹ (chưa đến 1 độ rưỡi đâu các bác ợ). Có cận thị thật, nhưng mua kính không phải vì cận hay không, mà để giảm bớt sức nhìn cho người khác, tránh người khác đánh giá quá lớn so với cảm giác thật của mình. Phải tập làm quen dữ lắm mới bớt cảm giác "ngứa mũi, ngứa tai" và khó chịu vì "phải nhìn đời qua làn mắt kiếng". Đến tận hôm nay, sau nhiều năm, thật sự tôi vẫn thấy bỏ kính ra thoải mái hơn dù nhìn kém hơn 1 chút.
He he... Và thế là, sau khi tôi đeo cái kính đó, tôi không bị hiểu lầm nữa. Kể ra cũng công dụng thực. Vẫn có thể nhìn các cô gái (nếu thích) 1 cách thẳng thắn, đàng hoàng mà chẳng thấy các cô phiền gì nếu không nói là hài lòng.
Chưa hết, từ đó đi ra, dù ngồi trên xe bus hay đi xe trên đường, ngồi ở hội trường hay quán nước, quán cafe, hoặc đi giao thiệp... thật sự là tôi được "tôn trọng", "cảm tình" hơn, thậm chí đôi khi được "kính nể" hoặc "tin cậy"... Ha ha... Tôi cũng thấy rõ người ta đối xử với mình "trân trọng, tin tưởng" hơn. À, mà hình như tôi đeo kính cũng... đỡ cá sấu thì phải. ~.~
Đeo kính hay thật đó, quả là lợi hại!.
Vậy nên, nếu quả thực bạn nào đó gặp tôi trên đường và thấy tôi đeo kính thì hãy thông cảm cho "nỗi niềm" của tôi nhé. Tôi nào muốn vậy (quả thực bây giờ đã đeo rồi thì phải đeo thường xuyên nhưng tôi vẫn thỉnh thoảng tháo kinh để xả hơi, nghe nói đeo kính liên tục 100% hay bị "dại mắt" thì phải...). Tôi cũng có muốn tỏ ra là một tay "dân đeo kính thì chắc là có học" đâu (cái này không chắc nha, ngay một cô mù chữ cũng có thể đeo kính, he he... ^_^)
Viết cái bài (có thể nhảm) này vừa để "tâm sự" giải khuây, vừa vì "bức xúc" mới bị vỡ kính! Thế là lại phải đi mua mắt kính mới rồi. Lại "toi" một khoản tiền. (gọng không cần xịn, nhưng mắt mà mua mắt kính nội, hàng Tàu... là đeo hại mắt lắm, vì bị khúc xạ không chuẩn, mắt kính Châu Âu thì chắc là giá mắc lắm). Xót của sắp phải bỏ ra mà viết bài này.
Có ai động viên tôi tí không?