noinhodongday
Banned
“Bố xin lỗi vì không thể mua cho con 1 bộ quần áo đẹp Tết này”
Không dành dụm được cho con Tết này, khi nào về gặp con gái nhỏ, tôi sẽ nói với con: “Bố xin lỗi vì đã không thể mua cho con 1 bộ quần áo đẹp, không thể cho con cái Tết đủ đầy. Nhưng con hãy cho bố thêm thời gian".
Thời gian đến Tết Nguyên Đán không còn mấy ngày nữa, vậy mà tôi đến giờ vẫn chưa có đủ tiền để mua cho con gái nhỏ 1 bộ quần áo mới. Tôi ngồi đây, buồn bã trong căn phòng trọ mà vừa thấy nhớ con, vừa thương mẹ quá chừng.
Ngày tôi và vợ kết hôn, dù cuộc sống còn nhiều khó khăn, chật vật, song tôi luôn nghĩ tương lai nhất định sẽ sáng sủa hơn. Ngày ấy, tôi ở nhà đi làm phụ hồ, còn vợ tôi là giáo viên dạy mẫu giáo hợp đồng. Lương 2 vợ chồng chỉ 3 cọc ba đồng và thất thường nhưng nhờ vợ kéo co nên cũng coi như tạm đủ chi tiêu 2 vợ chồng với 1 mẹ già.
Rồi khi vợ tôi mang bầu, cô ấy phải nghỉ làm vì dây chằng thấp, nguy cơ sảy thai cao. Tôi cứ chăm chỉ đi phụ hồ, làm sơn cho những gia đình trong xã. Công việc không đều nên cứ sống cảnh giật gấu vá vai. Vợ tôi nằm nhà cũng chỉ ngày 2 bữa cơm canh đạm bạc. Có bầu và yếu ớt mà em cũng chẳng được bồi dưỡng như người ta. Nhìn vợ tôi xót lắm nhưng cũng chẳng biết xoay sở làm sao. Cũng may, mẹ tôi tuy đã 60 tuổi nhưng lúc ấy vẫn còn khỏe mạnh. Bà vẫn ra đồng làm lụng để có rau bán mỗi ngày đủ chi tiêu hạn hẹp cho gia đình.
Nhiều đêm nằm trong căn phòng trọ tuềnh toàng, nghĩ tới con thơ, mẹ già chẳng ai
chăm sóc mà tôi nhói lòng (Ảnh minh họa)
Khó khăn càng chồng chất khó khăn khi vợ tôi sinh con. Sinh con xong, em lại không có sữa, con phải ăn sữa ngoài nên càng tốn kém. Mẹ tôi lại chăm phải ra đồng làm lụng hơn để có tiền mua sữa cho cháu. Còn tôi, để có nhiều việc đều đặn hơn phải chấp nhận xa vợ con lên thành phố làm phụ hồ, dọn nhà thời vụ. Song công việc thất thường, lại tốn thêm khoản tiền nhà trọ và chi tiêu mỗi ngày nên lương tháng có nhỉnh hơn trước kia song tôi cũng chẳng gửi về nhà được là bao.
Đã cơ cực thế nhưng hình như trời chẳng thương đến vợ chồng tôi. Khi con gái tôi vài ngày nữa được tròn 3 tháng tuổi thì một tối vợ tôi bị cảm lạnh. Rồi cô ấy đột ngột qua đời, bỏ lại chồng con cùng người mẹ chồng già cả. Để lo đám tang của vợ chu đáo, tôi đã phải vay mượn anh em họ hàng mỗi người một ít. Vì thế, sau khi vợ mất, tôi lâm vào cảnh nợ nần chồng chất.
Sau khi vợ mất được 1 tháng, tôi đành để con ở nhà với bà nội. Một mình tôi lên thành phố làm đủ nghề để kiếm sống. Lúc tôi nhận đi dọn dẹp nhà cửa cho người ta, lúc tôi đi làm thuê khuân vác ở các bến xe. Tôi ước mình có một chiếc xe máy cà tàng để đi chạy xe ôm hàng ngày, song tôi cũng không thể xoay sở được.
Xa con thơ, xa mẹ già nhưng tôi chẳng dành dụm được là bao. Việc làm có lúc không có nên gần như cả năm nay tôi đã luôn nhịn ăn nhịn mặc. Cứ có chút tiền nào, tôi lại dành dụm gửi về cho mẹ chăm cháu. Mẹ tôi năm nay sức khỏe cũng yếu hơn, bà lại bị bệnh tiền đình phát tác nên tôi biết nhiều khi hai bà cháu ở quê cũng phải chịu cảnh thiếu thốn vô cùng.
Nhiều đêm nằm trong căn phòng trọ tuềnh toàng, nghĩ tới con thơ, mẹ già chẳng ai chăm sóc mà tôi nhói lòng. Tôi thất vọng về bản thân và lắm lúc muốn làm liều để có tiền. Nhưng tôi sợ, tôi làm liều và có mệnh hệ gì, con tôi đã không còn mẹ nay lại sẽ mất bố. Mẹ tôi cũng chẳng có ai nương tựa tuổi già. Vì thế tôi cứ cố gắng gượng vì tôi không thể nào gục ngã. Nhiều lúc cảm thấy quá mệt mỏi, quá bất lực nhưng tôi không dám nói ra với bất kỳ ai, càng không dám than với mẹ vì sợ mẹ buồn.
Như từ nay đến Tết chỉ còn mấy ngày, biết công việc phập phù, ế ẩm nhưng tôi vẫn đi xem có ai thuê thì thì làm nấy. Hy vọng từ giờ đến Tết ngoài khoản tàu xe về quê, tôi sẽ có thêm vài trăm ngàn đủ mua bộ quần áo mới cho con. Nhưng tình hình này, chắc Tết năm nay, kế hoạch ấy bị phá sản rồi.
“Bố xin lỗi vì đã không thể mua cho con 1 bộ quần áo đẹp Tết này, không thể cho
con cái Tết đủ đầy. Nhưng con hãy cho bố thêm thời gian.".
Tôi sẽ không mua được cho con tôi 1 bộ quần áo đẹp, không đủ tiền mua cho mẹ tôi một chiếc khăn nhung diện. Chỉ có tôi với bàn tay gần trắng trở về nhà đoàn tụ với 2 bà cháu thôi. Không dành dụm được cho con Tết này, khi nào về gặp con gái nhỏ, tôi sẽ nói với con: “Bố xin lỗi vì đã không thể mua cho con 1 bộ quần áo đẹp Tết này, không thể cho con cái Tết đủ đầy. Nhưng con hãy cho bố thêm thời gian. Bố chỉ cần con ở bên bố và bà thì dù bố có vất vả thế nào cũng chịu được. Xuân này, con hãy hiểu cho bố nhé”.
Những lúc như lúc này, tôi lại nhớ tới người vợ tảo tần đoản mệnh của tôi. Tôi mong, vợ tôi ở nơi chín suối hãy phù hộ cho bố con tôi, cho mẹ già một sức khỏe thật tốt. Sao cứ ngồi nghĩ đến ngày về quê gặp con, gặp mẹ mà một người đàn ông đã làm chồng, làm bố như tôi mắt tôi cứ nhòe đi và cõi lòng quặn thắt thế này.
Theo Trí Thức
Không dành dụm được cho con Tết này, khi nào về gặp con gái nhỏ, tôi sẽ nói với con: “Bố xin lỗi vì đã không thể mua cho con 1 bộ quần áo đẹp, không thể cho con cái Tết đủ đầy. Nhưng con hãy cho bố thêm thời gian".
Thời gian đến Tết Nguyên Đán không còn mấy ngày nữa, vậy mà tôi đến giờ vẫn chưa có đủ tiền để mua cho con gái nhỏ 1 bộ quần áo mới. Tôi ngồi đây, buồn bã trong căn phòng trọ mà vừa thấy nhớ con, vừa thương mẹ quá chừng.
Ngày tôi và vợ kết hôn, dù cuộc sống còn nhiều khó khăn, chật vật, song tôi luôn nghĩ tương lai nhất định sẽ sáng sủa hơn. Ngày ấy, tôi ở nhà đi làm phụ hồ, còn vợ tôi là giáo viên dạy mẫu giáo hợp đồng. Lương 2 vợ chồng chỉ 3 cọc ba đồng và thất thường nhưng nhờ vợ kéo co nên cũng coi như tạm đủ chi tiêu 2 vợ chồng với 1 mẹ già.
Rồi khi vợ tôi mang bầu, cô ấy phải nghỉ làm vì dây chằng thấp, nguy cơ sảy thai cao. Tôi cứ chăm chỉ đi phụ hồ, làm sơn cho những gia đình trong xã. Công việc không đều nên cứ sống cảnh giật gấu vá vai. Vợ tôi nằm nhà cũng chỉ ngày 2 bữa cơm canh đạm bạc. Có bầu và yếu ớt mà em cũng chẳng được bồi dưỡng như người ta. Nhìn vợ tôi xót lắm nhưng cũng chẳng biết xoay sở làm sao. Cũng may, mẹ tôi tuy đã 60 tuổi nhưng lúc ấy vẫn còn khỏe mạnh. Bà vẫn ra đồng làm lụng để có rau bán mỗi ngày đủ chi tiêu hạn hẹp cho gia đình.
Nhiều đêm nằm trong căn phòng trọ tuềnh toàng, nghĩ tới con thơ, mẹ già chẳng ai
chăm sóc mà tôi nhói lòng (Ảnh minh họa)
Khó khăn càng chồng chất khó khăn khi vợ tôi sinh con. Sinh con xong, em lại không có sữa, con phải ăn sữa ngoài nên càng tốn kém. Mẹ tôi lại chăm phải ra đồng làm lụng hơn để có tiền mua sữa cho cháu. Còn tôi, để có nhiều việc đều đặn hơn phải chấp nhận xa vợ con lên thành phố làm phụ hồ, dọn nhà thời vụ. Song công việc thất thường, lại tốn thêm khoản tiền nhà trọ và chi tiêu mỗi ngày nên lương tháng có nhỉnh hơn trước kia song tôi cũng chẳng gửi về nhà được là bao.
Đã cơ cực thế nhưng hình như trời chẳng thương đến vợ chồng tôi. Khi con gái tôi vài ngày nữa được tròn 3 tháng tuổi thì một tối vợ tôi bị cảm lạnh. Rồi cô ấy đột ngột qua đời, bỏ lại chồng con cùng người mẹ chồng già cả. Để lo đám tang của vợ chu đáo, tôi đã phải vay mượn anh em họ hàng mỗi người một ít. Vì thế, sau khi vợ mất, tôi lâm vào cảnh nợ nần chồng chất.
Sau khi vợ mất được 1 tháng, tôi đành để con ở nhà với bà nội. Một mình tôi lên thành phố làm đủ nghề để kiếm sống. Lúc tôi nhận đi dọn dẹp nhà cửa cho người ta, lúc tôi đi làm thuê khuân vác ở các bến xe. Tôi ước mình có một chiếc xe máy cà tàng để đi chạy xe ôm hàng ngày, song tôi cũng không thể xoay sở được.
Xa con thơ, xa mẹ già nhưng tôi chẳng dành dụm được là bao. Việc làm có lúc không có nên gần như cả năm nay tôi đã luôn nhịn ăn nhịn mặc. Cứ có chút tiền nào, tôi lại dành dụm gửi về cho mẹ chăm cháu. Mẹ tôi năm nay sức khỏe cũng yếu hơn, bà lại bị bệnh tiền đình phát tác nên tôi biết nhiều khi hai bà cháu ở quê cũng phải chịu cảnh thiếu thốn vô cùng.
Nhiều đêm nằm trong căn phòng trọ tuềnh toàng, nghĩ tới con thơ, mẹ già chẳng ai chăm sóc mà tôi nhói lòng. Tôi thất vọng về bản thân và lắm lúc muốn làm liều để có tiền. Nhưng tôi sợ, tôi làm liều và có mệnh hệ gì, con tôi đã không còn mẹ nay lại sẽ mất bố. Mẹ tôi cũng chẳng có ai nương tựa tuổi già. Vì thế tôi cứ cố gắng gượng vì tôi không thể nào gục ngã. Nhiều lúc cảm thấy quá mệt mỏi, quá bất lực nhưng tôi không dám nói ra với bất kỳ ai, càng không dám than với mẹ vì sợ mẹ buồn.
Như từ nay đến Tết chỉ còn mấy ngày, biết công việc phập phù, ế ẩm nhưng tôi vẫn đi xem có ai thuê thì thì làm nấy. Hy vọng từ giờ đến Tết ngoài khoản tàu xe về quê, tôi sẽ có thêm vài trăm ngàn đủ mua bộ quần áo mới cho con. Nhưng tình hình này, chắc Tết năm nay, kế hoạch ấy bị phá sản rồi.
“Bố xin lỗi vì đã không thể mua cho con 1 bộ quần áo đẹp Tết này, không thể cho
con cái Tết đủ đầy. Nhưng con hãy cho bố thêm thời gian.".
Tôi sẽ không mua được cho con tôi 1 bộ quần áo đẹp, không đủ tiền mua cho mẹ tôi một chiếc khăn nhung diện. Chỉ có tôi với bàn tay gần trắng trở về nhà đoàn tụ với 2 bà cháu thôi. Không dành dụm được cho con Tết này, khi nào về gặp con gái nhỏ, tôi sẽ nói với con: “Bố xin lỗi vì đã không thể mua cho con 1 bộ quần áo đẹp Tết này, không thể cho con cái Tết đủ đầy. Nhưng con hãy cho bố thêm thời gian. Bố chỉ cần con ở bên bố và bà thì dù bố có vất vả thế nào cũng chịu được. Xuân này, con hãy hiểu cho bố nhé”.
Những lúc như lúc này, tôi lại nhớ tới người vợ tảo tần đoản mệnh của tôi. Tôi mong, vợ tôi ở nơi chín suối hãy phù hộ cho bố con tôi, cho mẹ già một sức khỏe thật tốt. Sao cứ ngồi nghĩ đến ngày về quê gặp con, gặp mẹ mà một người đàn ông đã làm chồng, làm bố như tôi mắt tôi cứ nhòe đi và cõi lòng quặn thắt thế này.
Theo Trí Thức
Last edited by a moderator: